Chương 7: Quả phụ cũng có thể không ngừng vươn lên

Sở dĩ Tô Cẩn hoài nghi Dương thị là vì bà ta có động cơ hạ độc.

Trước một ngày khi nguyên chủ phát sốt, nàng phát hiện ra chuyện Dương thị thông da^ʍ với nam tử độc thân Tô Đại Hà của thôn, Dương thị sợ nguyên chủ sẽ nói chuyện này với Tô Lương nên đã uy hϊếp dụ dỗ nguyên chủ giữ bí mật cho mình, bà ta cũng liên tục cam đoan sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tô Đại Hà.

Nguyên chủ vừa nhát gan nhu nhược lại đơn thuần lương thiện, sợ Tô Lương biết chuyện này sẽ thương tâm khổ sở nên đồng ý sẽ giấu cho Dương thị.

Nhưng Dương thị là người có lòng dạ nhỏ mọn, bà ta không tin tưởng nguyên chủ hoàn toàn, cho nên rất có thể bà ta nhân lúc nguyên chủ phát sốt mà hạ độc trong thuốc hạ sốt của nguyên chủ để biến nàng thành người câm, vĩnh viễn không thể nói ra bí mật này.

Nhưng lúc này nàng vẫn có thể phát ra âm thanh, điều này chứng tỏ dây thanh quản của nàng không hoàn toàn bị hỏng, cố gắng thì vẫn có thể chữa trị được.

Chỉ tiếc nàng không thể tự mình kiểm tra cho bản thân, nhưng nàng có thể đến tìm Tô đại phu hỗ trợ.

Tô đại phu tên đầy đủ là Tô Trường Trạch, là đại phu duy nhất trong thôn Tô gia, tuổi còn trẻ nhưng y thuật lại vô cùng cao minh. Hơn nữa y còn là người chính trực, đối xử với mọi người hiền lành, chắc y sẽ giúp nàng.

Nhà Tô đại phu ở đầu thôn, mà Tô Cẩn lại ở cuối thôn, từ nhà nàng đi đến nhà Tô đại phu gặp rất nhiều thôn dân. Nói chung vì nàng là quả phụ nên các thôn dân chê nàng xui xẻo, thấy nàng đều tránh đi.

Có mấy thôn phụ lắm miệng còn ở sau lưng nàng chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ.

Tô Cẩn không quan tâm, quả phụ thì sao chứ, quả phụ cũng có thể đường đường chính chính mà sống, không ngừng vươn lên.

Đến nhà Tô đại phu, y đang ngồi trong lương đình đọc sách thuốc, thấy nàng đến thì có chút bất ngờ, nhưng cũng không trốn tránh nàng như những người khác.

"Tô Cẩn, ngươi... đến khám bệnh sao? Mau vào đi."

Tô Cẩn vào đình nghỉ mát, phúc thân với y xong thì chỉ về cổ họng mình.

Tô Trường Trạch nói: "Cuống họng không thoải mái sao?"

Tô Cẩn gật gật đầu.

"Vậy ngươi chờ một lát, ta vào nhà chuẩn bị một vài thứ rồi kiểm tra cho ngươi."

Tô Trường Trạch đứng dậy vào phòng, Tô Cẩn thấy quyển "Thần Nông Bản Thảo Kinh" y để trên bàn thì có chút hiếu kỳ, nàng cầm lên lật vài trang.

Là một người nối nghiệp của thế gia Trung y nổi tiếng, từ mười tuổi nàng đã học thuộc "Thần Nông Bản Thảo Kinh", nàng vô cùng quen thuộc với thảo dược và dược lý bên trong.

Thảo dược và dược lý ghi trong bản "Thần Nông Bản Thảo Kinh" của hiện đại càng kỹ càng chi tiết hơn so với bản này không biết bao nhiêu.

Tô Trường Trạch ra đình nghỉ mát, thấy nàng đang lật sách thuốc thì có chút giật mình.

"Ngươi có thể xem hiểu sách thuốc sao?"

Tô Cẩn có chút lúng túng bỏ sách thuốc xuống, nguyên chủ ngay cả chữ cũng không đọc được mấy chữ, nếu như nàng nói mình hiểu thì y có sinh ra nghi ngờ không?

Nhưng nàng cũng không định giấu dốt, dù sao việc này sớm muộn gì cũng bị lộ, nàng việc gì phải che giấu chứ?

Thế là nàng dùng ngón tay chấm chút nước trà trong tách y uống không hết, viết mấy chữ xuống bàn đá: Một chút xíu.

Trên mặt Tô Trường Trạch hiện lên sự vui mừng: "Không ngờ ngươi lại đọc hiểu sách thuốc, đúng là hiếm có."

Tô Cẩn cười với y một cái, chỉ về phía rương y dược trên tay y.

Tô Trường Trạch vội vàng để rương y dược lên bàn đá rồi mở nắp ra.

Tô Cẩn đảo mắt khắp rương y dược một vòng, sau đó cầm một cái kẹp dài đưa cho y.

Ánh mắt Tô Trường Trạch như dừng lại: "Ngươi muốn ta dùng cái kẹp này để kiểm tra cho ngươi?"

Tô Cẩn gật đầu: "Ừm ừm!"

"Nhưng loại kẹp này rất dễ làm cổ họng ngươi bị thương."

Tô Cẩn lắc đầu: "A a a..." Không sao.

Dây thanh quản ở chỗ hầu kết, phải dùng dụng cụ soi thanh quản mới có thể thấy được, nhưng ở cổ đại lại không có dụng cụ soi thanh quản.

Chỉ có thể dùng loại kẹp dài này gẩy chỗ thịt hoại tử ở dây thanh quản ra mới có thể kiểm tra xem có phải bị trúng độc hay không.

Tô Trường Trạch là người thông minh, y lập tức đoán được ý của nàng: "Ngươi muốn ta kiểm tra dây thanh quản cho ngươi?"

Tô Cẩn lại gật đầu lần nữa.

"Được, vậy ngươi ngồi xuống đi!"

Tô Cẩn tìm chỗ có ánh sáng tốt ngồi xuống, há miệng.

Nói thật, há miệng trước mặt một nam nhân như thế này rất ngượng, may mắn nguyên chủ không bị sâu răng, miệng cũng không thối, nếu không nàng xấu hổ chết mất.

"Sẽ hơi đau, ngươi nhịn một chút." Tô Trường Trạch không hổ là đại phu, đối mặt với bệnh tật vẫn vô cùng bình tĩnh thong dong, y nhanh chóng tìm được vị trí dây thanh quản của nàng rồi gẩy một miếng thịt nhỏ bị hoại tử bên trên ra.

Đúng như Tô Cẩn suy đoán, miếng thịt kia có màu đen, đó là dấu hiệu của việc trúng độc.

Tô Trường Trạch vô cùng kinh ngạc: "Đây là trúng độc, sao có thể như vậy chứ?"

Tô Cẩn lại chấm tay vào nước trà, tiếp tục viết mấy chữ lên bàn trà: Ngươi có thể tra ra là độc gì không?

Sắc mặt Tô Trường Trạch hơi tái lại, gật gật đầu: "Ta biết đại khái đây là độc gì, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giải độc cho ngươi, sẽ chữa khỏi dây thanh quản cho ngươi để ngươi có thể nói lại được."

Tô Cẩn hiểu nhất là chuyện nhìn mặt nói chuyện, thấy sắc mặt y không thích hợp thì không khỏi nghi ngờ.

Y kế thừa nghiệp phụ thân, lúc phụ thân y còn sống cũng là một đại phu. Năm đó lúc nguyên chủ phát sốt, chính là phụ thân của y xem bệnh, kê đơn thuốc cho nguyên chủ, chuyện này có phải liên quan đến phụ thân của y không?

Nếu không thì sao y chưa kiểm tra kỹ càng đã biết đó là độc gì được?

Chuyện này nhất định nàng phải biết rõ ràng.

Nàng viết trên bàn đá: Tô đại phu, có phải ngươi biết chuyện gì không? Mời ngươi nói sự thật cho ta.

Tô Trường Trạch thở dài một hơi: "Đúng là việc này hoàn toàn không nên giấu ngươi, chắc ngươi còn nhớ năm đó là phụ thân ta xem bệnh cho ngươi, nhưng ngươi hạ sốt rồi lại không thể nói chuyện được nữa. Lúc ấy trong lòng ta đã nghi ngờ, cũng đã hỏi qua phụ thân. Nhưng phụ thân ta lại vô cùng chắc chắn rằng ngươi bị sốt nên cuống họng mới bị hỏng, vậy nên ta cũng không nghĩ nhiều nữa."

"Không lâu sau đó phụ thân ta bị bệnh qua đời, trước khi lâm chung ông có nói với ta. Cả đời này của ông chăm sóc người bệnh, vốn nghĩ sẽ có một cuộc đời yên lành, nhưng đến già lại hồ đồ làm bậy, làm một chuyện không có tính người, cuối cùng bị ốm đau tra tấn mà chết, đây chính là báo ứng."

"Ông còn nói cuống họng của nha đầu nhà Tô Lương bị hỏng, không thể nói chuyện được, thật đáng thương, nói ta sau này quan tâm ngươi một chút."

"Sau khi phụ thân ta bệnh chết, ta cũng có đến nhà ngươi tìm ngươi mấy lần, nhưng lần nào đến cũng bị mẫu thân ngươi cự tuyệt ở ngoài cửa, về sau ta không đến nữa."

"Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ chuyện ngươi trúng độc có liên quan đến phụ thân ta và Dương thị."

Tô Cẩn nghe xong, lửa giận bốc lên trong l*иg ngực, quả nhiên là Dương thị hạ độc với nguyên chủ. Hơn nữa chỉ sợ phụ thân của Tô đại phu cũng có quan hệ không rõ ràng với Dương thị, nếu không thì sao ông ta lại có thể giúp Dương thị hạ độc nguyên chủ được chứ?

Dương thị này thật quá cặn bã rồi, Tô Lương đối với bà ta toàn tâm toàn ý mà bà ta lại đi đội mũ xanh cho ông ở khắp nơi, đúng là đồ không biết xấu hổ, bà ta mới là người nên bị nhốt vào l*иg heo dìm nước mới đúng!

Chuyện này Tô Cẩn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ, nàng nhất định sẽ vạch trần việc ác của Dương thị để Tô Lương thấy rõ bộ mặt thật của bà ta.

Nhưng ưu tiên hàng đầu bây giờ là chữa khỏi dây thanh quản của nàng.

Tô Cẩn lại chấm nước trà viết lên bàn đá: Tô đại phu, ngươi vừa nói có thể chữa khỏi dây thanh quản cho ta, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?

Tô Trường Trạch nói: "Bảy tám phần đi! Nhưng độc ngươi trúng phải có chút khó giải quyết, chỉ có cỏ ô quyết mới có thể giải quyết loại độc này. Cỏ ô quyết ở nơi này của chúng ta vô cùng khan hiếm, chỉ có thể hái nó ở trên núi Ô Mông mà thôi. Nhưng núi Ô Mông lại có gấu, hơn nữa còn có rất nhiều rắn độc, không cẩn thận sẽ bị rắn độc cắn bị thương, muốn hái được cỏ ô quyết sợ không dễ."

"Nhưng ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ lên núi một chuyến, ta sẽ nghĩ cách hái được cỏ ô quyết để giải độc cho ngươi."