Chương 5

Cô quyết không thể sống tệ hơn Tào Thần được, nói cách khác là quyết không thể sống tệ hơn hồi trước khi chia tay với Tào Thần.

Bỗng nhiên, một trận rối loạn nhỏ thu hút chú ý của Tiểu Vương và Giang Tuyết Huỳnh.

Cách đó không xa có tiếng bước chân hỗn loạn, cô nhân viên phục vụ dáng người thướt tha vội vã đi ra cửa đón tiếp.

Tư thế này rất giống có nhân vật lớn gì tới.

Giang Tuyết Huỳnh và Tiểu Vương nhìn nhau.

Lầu Thập Di hoạt động theo lối xa hoa sang trọng, người quyền quý tới đây cũng không phải chuyện gì hiếm có.

Vòng qua tấm bình phong nai uống nước ở dòng suối mùa thu, có mấy người đàn ông trung niên đi ra, nhìn phong thái đúng chuẩn người thành công, thậm chí còn có hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là giữa nhóm người ấy có một người đàn ông trẻ tuổi tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Dáng người cao gầy mảnh khảnh.

Đèn treo tường ở hành lang hơi vàng, hắt vào lông mày cao nổi bật, sống mũi cao thẳng, mi mắt dài cong lên như cánh bướm.

Màu mắt cực kỳ nhạt, như tuyết gặp mùa xuân, đuôi mắt có chút sắc sảo, anh mặc một chiếc áo măng tô dài rất vừa người, vai vương ít tuyết đêm.

“Trì Thanh?” Ai đó cất tiếng ngạc nhiên bên cạnh Giang Tuyết Huỳnh.

Giang Tuyết Huỳnh quay đầu lại thấy ánh mắt ngạc nhiên của đồng nghiệp Chung Mộng Khiết, hình như cô ấy biết người đó.

Nhóm người kia bước đi chưa từng dừng lại, vừa nói chuyện vừa đi, họ đã dần đi xa.

Giang Tuyết Huỳnh thấy người đàn ông trẻ tuổi cụp mắt xuống như nói tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ, sau đó cùng mọi người đi vào một gian phòng riêng.

Cô sửng sốt một lúc lâu mới chậm rãi lấy lại suy nghĩ của mình: “Cô biết người vừa nãy à?”

“Không phải trước đó tôi từng nói tôi có một cô em họ làm ở CI đó sao? Em ấy bảo công ty có một thiên tài từ nước ngoài về, vô cùng đẹp trai.” Chung Mộng Thần nói, “Tôi từng xem ảnh, chính là người vừa nãy, tên là Trì Thanh.”

“CI?” Tiểu Vương cũng ngạc nhiên, “Cái công ty kinh doanh chất bán dẫn đó á?”