Chương 2-2

Phương Ninh nhớ lại lần đầu gặp mặt.

Mỗi lần Chu Hằng nhìn thấy cô, anh đều rất tập trung.

Bởi vì quá tập trung và không có bất kỳ biểu hiện nào, ngược lại khiến cô luôn tự hỏi có phải đàn ông này không thích mình cho lắm hay không. Dù sao Chu Hằng lúc nào cũng cười nói với mọi người.

Chu Hằng rất đẹp trai, đó có lẽ là lý do Phương Ninh sẵn sàng đến gần dù biểu cảm của hắn không thay đổi. Cô cũng không nghĩ tới mỗi lần mình trông chờ để gặp Chu Hằng thì trong lòng nghĩ sao lại thể hiện ra hết như vậy.

"Vậy thì làm sao anh có thể chịu đựng lâu như vậy..."

Chu Hằng bắt đầu cởϊ qυầи áo của Phương Ninh.

Chu Hằng đặc biệt kiềm chế khi họ ở bên nhau lần đầu.

Nắm tay cũng đã run lên - lúc đó cô nghĩ rằng mặc dù Chu Hằng lớn tuổi hơn mình nhiều nhưng anh ấy lại ngây thơ hơn cô rất nhiều.

“Lúc đó anh đi chơi với em, tối về nhà anh đã bắn ba lần khi nghĩ đến tay em mềm quá.

"Lần đầu tiên em hôn anh con mẹ nó suýt chút nữa anh đã bắn trong quần rồi.”

Phương Ninh sững sờ. "Chờ đã, để em đoán – có phải anh sợ lúc đè em trên giường chưa làm gì đã bắn phải không?”

Chu Hằng mỉm cười thừa nhận mà không có chút cảm thấy xấu hổ.

Vừa cười vừa vươn tay đè Phương Ninh ra để cô nằm trên giường, một tay nhanh chóng cởϊ qυầи lót rồi đẩy côn ŧᏂịŧ của vào trong hoa huyệt ướt sũng - Phương Ninh khẽ kêu một tiếng rồi nghe thấy tiếng Chu Hằng cũng thở hổn hển bên tai cô “Bảo bối ơi, bên trong em chặt qua…Ướt quá.”

“Bắn nhanh không phải quá đáng tiếc sao?” Người đàn ông bắt đầu thẳng lưng rồi siết chặt phần eo và bụng rắn chắc của anh mà rút ra cắm vào.

Phương Ninh bị tư thế vừa rồi đè xuống, lúc này quyển nhật ký đặt ngay dưới nơi riêng tư của cô, động tác của người đàn ông không mạnh nhưng khi rút côn ŧᏂịŧ ra, dâʍ ŧᏂủy̠ ở bên trong sẽ chảy ra nhỏ giọt tí tách lên nhật ký.

Phương Ninh đỏ mặt. "A Hằng – A Hằng, cất nhật ký trước đã…”

"Không cất." Người đàn ông lắc đầu, giọng điệu hưng phấn. "Chà - Cảm giác thật giống như vừa mới gặp đã có thể ăn sạch sành sanh dâʍ ŧᏂủy̠ của em, có đúng không?"

Vâng ... Em xin lỗi, em thực sự không hiểu! Phương Ninh có chút suy sụp, cuối cùng sững sờ hiểu ra dù sao có bẩn thì chắc Phương Hằng cũng vứt đi.

Tốc độ dập thắt lưng của người đàn ông càng lúc càng nhanh, vốn chỉ từ từ cọ xát vào thịt non bên trong hoa huyệt. Lúc này dường như đang xuyên qua cô vừa nhanh vừa mạnh, nhiều lần Phương Ninh bị anh nện suýt chút nữa đập tủ đầu giường. Cô chỉ có thể rêи ɾỉ khóc và để anh nhẹ chút. "Không— Huhu, A Hằng, anh nhẹ chút ..."

“Ngoan nào.” Chu Hằng phớt lờ cô - về cơ bản, trên giường Chu Hằng không nghe lời của cô lắm.

Phương Ninh vì hành động của anh mà biến thành rêи ɾỉ một hồi, nhưng tai của Chu Hằng nghe vào lại dâʍ đãиɠ không chịu nổi.

Hoa huyệt quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ và dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp vẫn khiến cho người đàn ông thuận lợi di chuyển, anh cười nhẹ để Phương Ninh kẹp chặt thêm một chút, "Trượt ra thì phải làm sao đây? Hửm?"

"Không, không có ... A Hằng, cᏂị©Ꮒ sâu hơn nữa, không để trượt ra ngoài ..." Phương Ninh hạ eo xuống thấp hơn và chổng mông cao lên.

Chất nhầy trong suốt sủi bọt ở nơi giao nhau của hai người và bắn tung tóe từng chút một lên cuốn nhật ký.

Những trang sách ban đầu chỉ có chữ viết bây giờ đều đã lấm tấm nước.

Côn ŧᏂịŧ sẫm màu lấp đầy da^ʍ huyệt phía dưới lúc rút ra cắm vào còn kéo thịt non bên trong theo. Chu Hằng vươn tay tách nơi đó ra một chút rồi đứng thẳng dập mạnh vào và rút ra thật nhẹ mà thấp giọng rêи ɾỉ, Phương Ninh nghe được giọng của Chu Hằng bèn liếʍ môi không cam lòng yếu thế mà càng kêu dâʍ đãиɠ hơn.