Chương 2-3

"A ưm – Ưm, A Hằng…Ư, tuyệt quá, da^ʍ huyệt bị làm sướиɠ quá à—” Phương Ninh lắc mông rồi đưa hai tay tìm lấy chỗ hoa hạch, nơi đó đã bị biến thành một mảnh ướŧ áŧ. Ngón tay nhẹ nhàng dạo quanh rồi xoa nắn lấy hoa hạch, “A Hằng, côn ŧᏂịŧ cứng quá…”

“Mẹ nó.” Chu Hằng khẽ cắn môi còn nở nụ cười có chút dữ tợn trên mặt, “Bảo bối, em chảy nhiều nước quá – làm chết da^ʍ phụ --"

Phương Ninh không biết mình đang gọi Chu Hằng hay chỉ đang rêи ɾỉ - Mỗi khi đến lúc này, Chu Hằng đều cảm thấy giọng của Phương Ninh cực kỳ phóng đãng.

Chu Hằng lại đâm mạnh vài cái khiến giọng cô gái càng lúc càng lớn mà thở hổn hển hét chói tai còn hai chân co rút lại, theo nơi hai người kết hợp tiếp nối với nhau phun những giọt nước li ti ra.

“Bé con, em thật sự - rất dễ phun nước.” Người đàn ông thở hổn hển kéo Phương Ninh với đôi mắt thất thần về phía mình một phen, hành lang co rút bị làm thô bạo mở ra rồi cắm vào thật sâu, hai cái túi dán sát vào cô. Chu Hằng nắm chặt cánh mông của cô rồi hít sâu mấy hơi nói, “Bảo bối, em phun thêm chút nữa cho ông xã xem nào.”

Nói xong anh lại đột nhiên cười khúc khích, "Đài phun nước nhỏ."

Phương Ninh trở mình rồi đá anh.

Khi chân giẫm lên côn ŧᏂịŧ của anh mà thân thể lại run rẩy còn cửa huyệt co rút lại, “Hu- được rồi A Hằng, lại làm em hai lần rồi cho anh xem có được không-“

Chu Hằng đỡ côn ŧᏂịŧ ma sát vào cửa huyệt.

Nhưng hồi lâu anh không chịu cắm vào.

Hoa huyệt bị làm mở rộng thành một cái vòng tròn và bởi vì thiếu đi thứ gì đó nên từng chút khôi phục lại hình dạng ban đầu.

"Bé ngoan, phun nước cho ông xã xem đi. Có phải lúc phun nước ra được đâm vào da^ʍ huyệt rất sướиɠ không? Hửm?” Nghe lời Chu Hằng nói, Phương Ninh cảm thấy như thật sự anh đã nhét vào vậy. Qυყ đầυ vẫn còn cọ xát vào cửa huyệt, còn cô che mặt lại, cảm giác được một lúc cô thật sự sẽ bị Chu Hành ức hϊếp đến cực khoái, “Côn ŧᏂịŧ của ông xã em vẫn còn rất cứng, đúng không? Chờ đến khi anh từ từ nhét vào da^ʍ huyệt mở ra, có thể liên tục lêи đỉиɦ không?"

"Huhu, đừng mà – A Hằng, a –“

Lần này tiếng hét của Phương Ninh yếu hơn nhiều.

Các từ bị dính vào nhau và gần như không thể nghe rõ những gì cô ấy nói.

Người đàn ông không quan tâm cô nói gì mà nhìn chằm chằm vào hoa huyệt đang phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Một tia nước loãng phun ra từ hoa huyệt mềm mại, túa ra khắp côn ŧᏂịŧ rồi.

Phương Ninh bị biến thành như vậy lần thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn. Cô bật khóc và được Chu Hằng ôm trong ngực, sau đó lại bị cắm vào rồi cũng cũng nhanh chóng bắn vào trong.

Phương Ninh co giật và run rẩy toàn thân.

Ôm chặt Chu Hằng giống như ôm khúc gỗ duy nhất trên sông để thoát chết đuối vậy.

Sau khi Phương Ninh từ từ bình tĩnh lại thì Chu Hằng lại lấy cuốn nhật ký dưới mông cô ra.

... Gần như nhỏ giọt ướt đẫm.

Phương Ninh hét chói tai muốn nhanh chóng cướp lấy rồi bổ nhào vào người đàn ông và cào cánh tay của anh. Trên bắp thịt rắn chắc bị cô cào mà lộ ra các vết đỏ - cơn đau kí©h thí©ɧ thú tính của anh.

Vì vậy, Phương Ninh lại bị áp đảo rồi.