Chương 1

Tám giờ sáng, Miêu Giai Thụy bị đồng hồ reo đánh thức, vội vàng chạy vào toilet đánh răng. Tay nhỏ trắng nõn đưa lên dụi dụi mắt vẫn chưa tỉnh ngủ, trong gương một thiếu niên thân mình mềm mại, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to cùng đôi môi đỏ chúm chím hết sức dụ người. Cậu ra sức vảy nước vào mặt để tỉnh táo,chải lại tóc rối, sau đó đến tủ lấy quần áo học sinh rồi bắt đầu mặc áo.

Bước xuống lầu, đi đến nhà ăn, một nam nhân đang ngồi đợi sẵn ở đó tay cầm tờ báo, miệng nhấm nháp cafe, trầm mặt đọc. Cậu không dám gây tiếng động lớn, nhẹ nhàng đi đến ngồi đối diện hắn. Đây là người giám hộ, cũng là người thân duy nhất trên này của cậu.

Mặc dù chú đã ba mươi tám tuổi, nhưng thoạt nhìn như mới hai lăm. Tóc vuốt cao, cả người nồng nặc mùi đàn ông, thân hình rắn chắc, cao lớn. Gương mặt nam nhân xuất sắc như tạc tượng, mày rậm, mũi vô cùng cao, đôi môi mỏng bạc màu, chiếc cằm cương nghị. Càng xuống dưới là cơ bắp cuồn cuộn giấu sau lớp áo....Miêu Giai Thụy lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm mình, anh gấp tờ báo lại, để sang một bên, rồi mới nhìn cậu.

Miêu Giai Thụy vội vàng thu lại ánh mắt si mê vừa rồi, che dấu: "Chú~ buổi sáng tốt lành".

Chu Việt Trạch khẽ "ừm"một tiếng, cũng không có đáp lại nhiều hơn. Cậu cũng không hề giận, tính của chú vốn lãnh đạm như vậy, không có chuyện cần thiết, chú sẽ không nhiều lời.

Người làm liền đem đồ ăn sáng dọn ra, cả hai liền tự ăn lấy phần của mình. Ăn xong cậu còn uống một ly sữa, đây là lệnh của Chu Việt Trạch, mỗi khi ăn và trước khi ngủ cậu đều phải uống một ly sữa. Xong Miêu Giai Thụy cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vì cậu cũng thích sữa, rất ngon a ~.

Cả hai đều ngồi trong xe, chú sẽ đưa cậu đi học mỗi ngày, rồi sau đó mới đến nơi làm việc. Còn lúc đón cậu tan học sẽ có tài xế riêng, nhưng thỉnh thoáng, lúc rảnh rỗi Chu Việt Trạch cũng sẽ tự mình đón cậu về.

Đến trước cổng trường, cậu tạm biệt hắn rồi mới xuống xe, nam nhân khẽ gật đầu rồi lái xe đi.

Lúc đi dần vào sân trường thì một bàn tay đập mạnh lên vai cậu: "Thụy Thụy nhà ta đây rồi, buổi sáng được người yêu đưa đi học thật là hạnh phúc". Lam Ân cười ranh mảnh chọc ghẹo cậu.

Miêu Giai Thụy ánh mắt đợm buồn, cắn răng trả lời: "Cậu đừng có nói bậy, nếu để chú nghe thấy liền có chuyện không hay".

Lam Ân khịt khịt mũi xem nhẹ: "Có gì mà không hay, chỉ có tôi và cậu nói, sẽ có ai nghe thấy bây giờ, lại nói Thụy Thụy nhà ta thật là đáng thương, nhưng không sao, anh đây sẽ giới thiệu mấy anh soái ca cho cậu. Không cần phải buồn".

"Nếu có đồ tốt như vậy, thì cậu giữ lại mà dùng, mình không có hứng thú". Cậu cười khẽ,lắc đầu.

"Không không, tôi muốn đặt biệt danh riêng cho cậu cơ, nếu tôi dám lén phén Tần Dương sẽ gϊếŧ tôi đấy".

"Nhưng tôi sẽ nói với cậu ta, cậu quen biết với nhiều soái ca, cậu ta không tức điên lên mới lạ".

"Đừng mà ~ tớ xin cậu".

Cả hai ôm vai nhau cười nghiên ngã...

Một bạn học phía sau chạy hổn hển đuổi theo bọn họ, đánh vào lưng Lam Ân một cái: "Đừng cười nữa, cậu không nhớ hôm nay chúng ta trực lớp à, mau lên đi, sắp đến giờ rồi, nếu không là tiêu đời".

Lam Ân lúc này mới nhớ ra, nói cậu ta lên lớp trước rồi cũng nhanh chân đuổi theo người kia.

Lúc này Miêu Giai Thụy mới thu lại nụ cười, cay đắng nghĩ mình yêu thầm Chu Việt Trạch nhiều năm như vậy. Đến cả người ngoài cũng nhìn ra, mà chú lại không hề hay biết.

Cậu biết mặc dù chú lớn hơn mình mười tám tuổi, cậu cũng không quan tâm. Sống cùng một mái nhà nhiều năm như vậy, người đàn ông đó, tốt với cậu như vậy, không có lý nào cậu không yêu.

Yêu thầm mười năm, lặng lẽ đau khổ... Cậu định sẵn cả trái tim và thân thể này chỉ để dành cho chú.

Nhưng mà có lẽ, Chu Việt Trạch chỉ xem cậu con trai, Miêu Giai Thụy cũng không dám thổ lộ lòng mình. Cậu sợ chú kinh tởm, sẽ bỏ mặt cậu.

Khi đó đến một thân phận ở bên cạnh chú, cậu cũng không còn. Cách tốt nhất là nên che dấu. Yêu đến hèn mọn.

____

Sau khi vào lớp, cậu đặt chiếc cặp của mình lên bàn rồi mới ngồi xuống. Cảm thấy có người đá chân vào ghế mình cậu liền xoay lại.

Phía sau Ôn Triết liền nhìn cậu giả vờ đáng thương: "Thụy Thụy, cậu giảng bài cho tôi nghe được không, chỗ này tôi không hiểu, sắp thi rồi, tôi sợ đề bài có câu này".

"Được rồi, cậu nhìn sách đi,tôi sẽ chỉ cậu cách làm, chỗ này phải làm như thế này...sau đó cộng cả hai lại rồi chia ra ...."

Ôn Triết không hề chú tăm nghe cậu giảng, mà lại lén lút nhìn trộm Miêu Giai Thụy.

Cậu ta thích thầm Thụy Thụy, lần đầu nhìn thấy cậu liền kinh diễm trước vẻ đẹp của người con trai này, nên lặng lẽ làm thân với cậu.

Rất may là tính tình Miêu Giai Thụy tươi sáng lại dễ gần, nên hai người thuận lợi kết thân, cùng với Lam Ân, cả ba vô cũng thân thiết.

_____

Tan học,cậu nhanh chóng chạy ra cổng trường, nhưng lại thất vọng. Hôm nay chú có lẽ bận việc nên không đón mình, gần một tháng rồi, Chu Việt Trạch chưa lần nào đón Miêu Giai Thụy.

Buồn bả ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn, lúc này cậu mới cẩn thận hỏi chú Lâm: "Lâm thúc, chú vẫn chưa trở về nhà sao?".

Chú Lâm cười hiền với cậu: "Ông chủ vẫn chưa về, gần đây công ty bận lắm, phải ở lại tăng ca muộn, sao vậy tiểu thiếu gia nhớ ông chủ sao?".

Đây chỉ là một câu đùa đơn giản không mang một hàm ý nào khác, nhưng Miêu Giai Thụy vẫn cảm thấy ngượng ngùng, sự thật là cậu đang nhớ chú.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận, cậu chỉ cười hì đáp lại Lâm thúc.

Khi xe chạy ngang một nhà hàng lớn, bên cửa kính, một đôi nam nữ đang dùng bữa, trò chuyện thực vui vẻ. Lúc này Miêu Giai Thuỵ mới giật mình nhận ra người đàn ông đó là Chu Việt Trạch.

Cậu vội vàng nhìn lại, nhưng chiếc xe đã đi xa dần, không còn nhìn thấy gì.

Về đến nhà cậu tắm rửa rồi làm bài tập, suy nghĩ buồn phiền một lúc rồi chậm rãi ngủ quên đến tối mịt. Khi cậu thức dậy đã hơn chín giờ tối, vội mở cửa phòng chạy ra ngoài, xác nhận chú chưa về mới ôm chân lặng lẽ ngồi trên sô pha đợi.

Thời gian từng chút trôi qua, rốt cuộc mười một giờ rưỡi, trong sân mới truyền tiếng xe.

Miêu Giai Thụy vùi mặt vào hai cánh tay đang ôm chân, cậu thực sự rất lo lắng, chú về trễ như vậy, có phải hay không cùng người phụ nữ kia ....

Mãi mê lo lắng, đến lúc Chu Việt Trạch tiến đến gần, cậu vẫn chưa nhận ra.