Chương 4: Ăn vụng

Chiều tối, lúc ăn cơm.

Trên bàn cơm bày đầy món ăn ngon, trong đại sảnh, tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.

Mẹ Lưu nói, Chung Ý giận dỗi, đóng cửa phòng, không muốn xuống dưới ăn cơm.

Chung Hải Sinh thở dài, tự mình đi lên lầu dỗ cô.

Ông có một đứa con gái, từ trước đến nay đều cưng chiều cô, muốn cái gì có cái đó, đã bao giờ bị mắng như vậy.

Hôm nay, ông có hơi nặng lời, trong lòng con bé chắc chắn rất khó chịu.

Tám tuổi, mẹ Chung Ý qua đời, cô khóc trong lòng ngực ông đến tê tâm liệt phế.

Mỗi lần cô khóc sẽ khóc đến mức thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ.

Cha Chung nhìn thấy thì vô cùng đau lòng, vì muốn bù đắp tình thương của mẹ cho cô, ông chiều cô hết mực, hận không thể hái sao trên trời xuống chiếu lên người cô.

Cho nên mới dưỡng cô có tinh tình kiêu căng, ngạo mạn như vậy.

“Cốc cốc.”

Chung Hải Sinh gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ý, mẹ Lưu làm món súp vi cá mập con thích ăn nhất này, con mau xuống ăn cơm đi.”

Chung Ý đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi sưng đỏ, quả nhiên vừa mới khóc.

Cô nắm lấy cái gối ném vào cửa, giận dỗi nói: “Con không ăn, cứ để con đói chết đi. Dù sao cha cũng có con trai, còn muốn đứa con gái này làm gì, nếu không đuổi anh ta đi thì con sẽ không ăn cơm.”

Nhìn cánh cửa rung lên, Chung Hải Sinh thấy hơi bất đắc dĩ.

Lòng bàn tay và mu bàn tay đầy thịt, con trai và con gái, ông đều muốn.

Nếu đuổi Lục Bái đi, sao có thể xứng với những đau khổ mà đứa trẻ này phải chịu suốt 18 năm qua.

Ông đưa con trai về, chính là muốn bù đắp, giúp thằng bé có cuộc sống tốt hơn.

Chẳng qua, đối với việc đột nhiên xuất hiện anh trai, Chung Ý dường như không chấp nhận được.

“Tiểu Ý, con bình tình trước nhé. Buổi tối cha sẽ bảo mẹ Lưu làm đồ ăn cho con.”

Chung Hải Sinh bỏ lại những lời này, đi xuống lầu.

Ông cảm thấy Chung Ý đang nổi nóng, nếu càng nói chuyện với cô, cô sẽ càng giận.

8 giờ tối.

Căn biệt thự rộng lớn yên tĩnh, trong phòng khách bật đèn chùm màu cam ấm áp, ánh đèn xung quang như bịt kín một tấm màn che mỏng.

Mẹ Lưu làm một số đồ ngọt bưng lên cho Chung Ý.

Bà gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Cô chủ, mẹ Lưu làm cho cô chè hạt sen, mau ra ăn đi.”

Chung Ý vùi đầu trong ổ chăn, lửa giận vẫn còn, mặc dù hơi đói nhưng cô vẫn có thể nhịn được.

Cô phải là người có nghĩa khí, không thể bị hai cha con này coi thường được.

Nói không ăn, nhất định không ăn.

Cô nghẹn ngào trả lời: “Không ăn, cho dù chết đói cũng không ăn, mau bưng xuống đi.”

Mẹ Lưu làm ở nhà họ Chung mười mấy năm, đương nhiên biết tính tình của Chung Ý.

Bà có một đứa cháu gái trạc tuổi Chung Ý, một đứa bé mười mấy tuổi thường xuyên cáu kỉnh, bướng bỉnh.

Phải cho bọn nhỏ chút mặt mũi, để nó tìm một cái bậc thang đi xuống.

Mẹ Lưu cao giọng nói: “Được rồi, nếu cô chủ không ăn, thì tôi sẽ mang xuống.”

Một lúc sau, bà gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Cô chủ, chè hạt sen tôi đặt ở cửa, cô nhớ ăn đó.”

Mẹ Lưu đặt chè xuống liền rời đi.

Chung Ý ở trên giường hơn mười phút, bụng đột nhiên phát ra tiếng “ùng ục.”

Cô có chút xấu hổ mà xoa cái bụng phẳng lì của mình, may mắn trong phòng chỉ có một mình cô.

Cô càng xoa bụng cô có vẻ càng đói hơn, Chung Ý là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, đã bao giờ bị bỏ đói, không được bao lâu cô đã không nhịn được nữa.

Cô xuống giường, rón rén mở cửa.

Ngoài cửa không có ai, trên mặt đất có một bát chè hạt sen tổ yến tinh khiết.

Chung Ý ngồi xổm xuống, cẩm bát sứ lên, múc một thìa ăn.

Nước đi vào cổ họng, ngọt và rất ngon.

Bây giờ là mùa hè, thời tiết có chút oi bức, mẹ Lưu đã đem chè hạt sen tổ yến vào trong tủ lạnh, ăn vào mát vẻ, giải nhiệt cực tốt.

Chung Ý ngồi xổm có hơi mỏi, vì vậy cô đặt mông xuống đất, cầm lấy bát chè rồi ăn.

Ngay khi cô đang thưởng thức thì trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng châm chọc của chàng trai: “Không phải dù đói chết cũng không ăn sao? Đại tiểu thư, khí thế của cô đâu rồi?”

Nghe thấy tiếng động, Chung Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Bái đang khoanh tay dựa vào cánh cửa ở đối diện, ung dung nhìn cô.

Động tác nuốt của cô cứng đờ, trong miệng vẫn còn chè hạt sen tổ yến, nuốt không được mà không nuốt cũng không xong, đến nỗi hai má cô phồng lên, như một con sóc đang ăn vụng.