Chương 5: Tranh đấu

Lục Bái vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn hơi ướt, mùi sữa tắm còn lưu lại trên người, nhìn rất sạch sẽ, tươi mới.

Anh sinh ra đã có vẻ ngoài tuấn tú, một đôi mắt phượng, thâm thúy có hồn, mũi cao, làn da trắng nõn, nhìn kỹ lại, quả thực là một chàng trai điển trai.

Thay bộ quần áo cũ kia đi, anh mặc bộ đồ ngủ cao cấp màu xám nhạt, khiến anh như một công tử nhà giàu quyền quý, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một người nghèo túng đến từ nông thôn.

Ngược lại, Chung Ý khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ, lăn lộn trên giường cả buổi trưa, mái tóc đen bù xù, tóc mái trên trán vẫn còn dựng lên.

Cô đi chân đất, hai chân giang rộng ngồi trên mặt đất, chiếc váy kéo lên tận đùi để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn.

Tư thế này rất khó coi, không có chút khí chất của một tiểu thư nhà giàu nào.

Nhiều năm như vậy, Chung Ý ở một mình trên tầng ba, cô nhất thời quên mất, hôm nay, phòng đối diện có một người đáng ghét chuyển vào, cho nên dáng ngồi của cô có chút tùy ý.

Sau khi nhận ra điều này, cô lập tức khép hai chân của mình lại.

Chung Ý đỡ tường ở sau lưng, chậm rãi đứng dậy, ngửa đầu nhìn chàng trai cao hơn cô một cái đầu ở trước mặt.

Cô lại nhìn thấy sự khinh thường trong mắt của chàng trai, kết hợp với dáng vẻ lười biếng của anh, cô tức đến mức muốn đè anh xuống, đánh anh một trận.

Anh đang xem thường cô sao?

Có phải đang trào phúng cô ở trong lòng không?

Một tên nghèo đến từ nông thôn, dựa vào đâu mà dám xem thường cô?

Chung Ý nổi giận, theo logic, người nên cao cao tại thượng phải là cô, người bị coi thường phải là tên quê mùa này, nhưng vì sao lại biến thành cô bị đàn áp?

Trong lòng vẫn còn tức, cô tiến lên một bước, đứng trước mặt chàng trai, trừng mắt nhìn anh.

Lục Bái cho rằng Chung Ý sẽ nói mấy lời gì đó gây tổn thương, nhưng cô không làm vậy.

Cô trừng mắt nhìn anh một lúc, cũng không hề báo trước, đột nhiên há miệng, nhắm ngay gương mặt đẹp trai của chàng trai, phun lên.

“Ha ha.” Hỗn hợp nước yến hạt sen bỗng chốc phun khắp mặt chàng trai.

Sau khi nhổ ra, lòng bàn chân của Chung Ý như được bôi dầu trơn, đi rất nhanh.

Khi Lục Bái còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã vội vàng chạy về phòng, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.

“Cô…Cô…Chờ đấy…” Sắc mặt Lục Bái xanh mét, anh chỉ vào cánh cửa đã đóng chặt, tức đến mức cả người run lên, lúc nói ra còn hơi nghiến răng.

Cô con gái nhà họ Chung này thật không có giáo dưỡng!

Lục Bái tức đến mức muốn hộc máu, anh lau mặt, xoay người vào phòng, “phanh” một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Anh kìm nén lửa giận trong lòng, đi vào phòng tắm, tắm thêm một lần nữa.

Trong khi tắm, anh mắng chửi Chung Ý một trăm tám mươi lần.

Chung Ý sau khi vào phòng, cầm lấy bát chè hạt sen tổ yến ăn hết chỗ còn lại.

Sau khi no bụng, cô đi tắm, chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon.

Trước khi ngủ, có thể thắng tên họ Lục kia, quả là chuyện khiến người ta vui vẻ.

Với tâm trạng tốt, Chung Ý ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, 8 giờ.

Chung Ý thức dậy, ăn bữa sáng.

Vừa mở cửa, cô nhìn thấy Lục Bái ở phía đối diện, anh cũng muốn đi xuống lầu.

Chung Ý trừng mắt nhìn anh, “hừ” một tiếng, lập tức đi xuống dưới lầu.

Lúc này Lục Bái cũng đi xuống.

Hai người đi cạnh nhau, hành lang có vẻ hơi chen chúc, nhưng không ai chịu thua ai.

Chung Ý dùng khuỷu tay đập vào Lục Bái, nổi giận nói: “Anh làm gì vậy? Tôi đi trước, tránh ra.”

Lục Bái không cho là đúng: “Chân tôi chạm vào bậc thang trước.”

Đúng vậy, Chung Ý đi trước, nhưng chân cô ngắn, nên bị Lục Bái có đôi chân dài vượt lên dẫn trước.

Chung Ý nhìn đôi chân thon dài của Lục Bái giấu dưới quần, tức giận đến mức nghiến răng, cô trừng mắt nhìn anh, oán giận nói: “Anh đúng là đồ phiền phức.”

Lục Bái không chịu yếu thế mà trả lời: “Cô cũng không phải người dễ mến.”

Ngay khi cả hai vẫn đang giằng co, giọng nói của Chung Hải Sinh truyền đến từ dưới lầu: “Lục Bái, Tiểu Ý, hai đứa dậy rồi sao? Mau xuống dưới ăn sáng.”

Trước mặt Chung Hải Sinh, Lục Bái sẽ thu lại tất cả sự sắc bén của mình, thể hiện ra mình là một người hiền lành, tốt bụng.

Anh mím môi, thu lại bàn chân của mình.

Chung Ý lấy được đường đi, dẫn đầu đi xuống dưới.

Lục Bái đi theo sau cô, cũng chậm rãi đi xuống.

Khi hai người đến tầng một, cả hai cùng kêu: “Cha, buổi sáng tốt lành.”

“Được, được.” Khuôn mặt của Chung Hải Sinh hòa ái, lộ ra một chút vui mừng, ông cười nói: “Mau ngồi xuống ăn sáng đi, đừng để bị đói.”

Chung Ý ngồi ở ghế đầu tiên phía bên phải, đây là chỗ ngồi cố định của cô.

Lục Bái ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, đối diện với Chung Ý.