Chương 5

Thật ra Vệ Thận cao hơn cô khá nhiều, nhưng cô trực tiếp dẫm lên hộp cơm người khác bỏ đi, rồi ép anh vào tường.

“Số điện thoại của anh là gì?”

“Cô muốn làm gì!”

Vệ Thận, người cao hơn cô nửa cái đầu, chỉ trốn trong một góc ôm ngực, gương mặt vô cớ đỏ lên.

Dù sao cũng không biết lúc đó gió thổi thế nào, nhưng gan Vương Tịnh Hiền rất lớn, cô trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tay Vệ Thận, kéo anh vào lòng.

Một người con trai cao lớn nặng gần một trăm ký.

Theo hướng kéo của cô, hai người ngã thẳng xuống đất, khủy tay của anh còn đè lên ngực cô.

“Ui da đau quá!”

Vương Tịnh Hiền đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Vệ Thận ở một bên nhìn đến ngơ ngác, một lúc sau mới run rẩy bò dậy từ trên đất, anh giơ tay đưa lại gần cô, ấp úng hỏi.

“Cô…… Ngực cô không sao chứ?”

Tay anh cứng lại giữa không trung, bởi vì chỗ bị thương quá nhạy cảm, anh đưa tay qua cũng không được mà bỏ xuống cũng không xong, chỉ có thể ở một bên lung tung run rẩy lo lắng.

“Cậu không thấy biểu cảm lúc đó của anh ấy đâu.”

Vương Tịnh Hiền hít sâu một hơi, nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Mặt anh đỏ bừng từ đầu đến cuối, cảm giác giống như trong phim ma đột ngột có một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào, hay nói một cách khoa trương hơn là giống như thánh quang của thánh mẫu Maria bao phủ lấy anh, anh từ một "con ma" đáng sợ biến thành một anh chàng đẹp trai ở cách vách, mặt đỏ bừng nhìn cô.

“…………”

Tiểu Mạch im lặng trước sự miêu tả của cô.

Vương Tịnh Hiền được thánh quang bao phủ vươn tay, nói một câu.

“Số điện thoại.”

“A… A…” Sau khi hai chữ a được hạ xuống rồi nâng lên, Vệ Thận đỏ mặt, đôi mắt nhấp nháy nhìn cô, sau đó trong ánh mắt chăm chú của cô quay đầu đi, né tránh tầm mắt cô.

“Đừng… Đừng nhìn tôi như vậy…”

Mặt anh đỏ đến mức có thể chảy ra máu.

“Vì sao?”

Cô chỉ thấy Vệ Thận cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu truyền đến.

“Bởi vì, cô vừa nhìn tôi, trái tim tôi liền đập.”

Lúc đó Vương Tịnh Hiền còn chưa phản ứng lại được, sau này mới cẩn thận nhớ lại.

“Vệ Thận nói vậy không phải là cũng có ý với cậu sao?”

Cách điện thoại Vương Tịnh Hiền cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng Tiểu Mạch đang trợn trắng mắt.

Đáng tiếc là khi đó bọn họ còn quá trẻ, lại là hai tên ngốc chưa từng yêu đương.

Vương Tịnh Hiền cảm thấy mấy lời anh nói rất kỳ lạ, vì vậy hỏi một câu.

“Bình thường tim cậu không đập à?”

“Ngu ngốc.”

Tiểu Mạch tổng kết lại một câu.

Biểu cảm Vệ Thận cứng lại, màu đỏ trên mặt lấy mắt thường cũng có thể thấy đang dần dần trở về trạng thái bình thường, anh mở to cặp mắt đen láy mặt không biểu cảm nhìn qua, bộ dáng quỷ khí dày đặc làm Vương Tịnh Hiền rùng mình một cái.

Anh mở miệng, nhanh chóng đọc ra một dãy số, tốc độ đọc nhanh đến mức dù Vương Tịnh Hiền liều mạng dựng lỗ tai lên để nghe, nhưng vẫn nghe không kịp bốn con số ở giữa.

Cô còn chưa kịp kêu anh đọc lại lần nữa, Vệ Thận đã nhanh chóng đứng thẳng người luồn qua khe hở kế bên cô, vèo một tiếng đã biến mất.

“Bốn con số! Từ 0 đến 9 đã có 10 số, bấm theo xác suất nếu số đó có tồn tại thì thử mười bốn lần là được.”

“Đừng nói là mỗi số cậu đều thử một lần nha……”

Vương Tịnh Hiền nghẹn ngào đỏ mặt khi nhớ lại cuốn sổ đầy những con số khác nhau của mình.

"Vẫn...vẫn chưa thử xong…"

“!”

Dây thần kinh co giật khi bị đủ loại từ ngữ mạnh mẽ của đối phương oanh tạc, Vương Tịnh Hiền cau mày.

“Còn nói chuyện vui vẻ được không vậy?”

“Được được được, tớ sẽ ngồi đây nghe tiếp câu chuyện về mối tình đầu ngu ngốc của cậu!”

Những gì Tiểu Mạch nói không sai chút nào, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra Vương Tịnh Hiền bị vẻ ngoài của một người con trai mê hoặc, là lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của tình yêu, cô phớt lờ Lý Cẩn Chi người yêu thích vẻ bề ngoài của mình, tóm lấy người con trai âm trầm lao về phía cô là Vệ Thận.