Chương 4

Tuy đêm qua mơ phải giấc mơ như vậy, nhưng Vương Tịnh Hiền vẫn cảm thấy chất lượng giấc ngủ của mình rất tốt, ngày hôm sau tinh thần vẫn thoải mái mà rời giường.

Cô có cảm giác như mình đã trở thành con gái nuôi của nữ thần may mắn.

Khi đến nhà ga, chiếc xe buýt mà cô muốn đi cũng vừa lúc dừng lại, trên đường đến chỗ làm tất cả các đèn giao thông đều chuyển sang màu xanh, ngay cả mì cô mua khi ra ngoài cũng được chiên rất ngon, ngoài giòn trong mềm.

Tâm trạng vui vẻ của cô kéo dài cho tới giờ nghỉ trưa.

Vì hôm qua là sinh nhật cô, nên hôm nay có rất nhiều người gọi điện thoại tới.

Trong đó bao gồm người bạn tốt đi Châu Phi làm việc.

“Sao nào, quà tớ tặng cậu có thích không?”

Vương Tịnh Hiền nghĩ đến sợi dây chuyền đang đeo mà cười không khép được miệng, dù sao thì cô càng lúc càng thích sợi dây chuyền kia, đeo nó thoải mái không nói, nó còn mang tới cho cô sự may mắn.

“Thích, vô cùng thích! Tiểu Mạch cậu đúng là tinh mắt mà!”

“Đó là đương nhiên ~” Đối phương hừ một tiếng: “Tháng sau có buổi họp lớp hồi đại học, cậu có tới không?”

Vương Tịnh Hiền vừa nghe đến đây, biểu cảm liền cứng lại, lời nói trong miệng cũng trở nên mơ hồ không rõ.

“Họp lớp……?”

“Lý Cẩn Chi cũng tới!” Như là sợ cô không tới, đối phương liền ném ra mồi nhử.

“Chuyện này liên quan gì đến Lý Cẩn Chi?” Vương Tịnh Hiền nghe mà khó hiểu.

“Ai da ~ cậu còn không thừa nhận, không phải cậu thích anh ta sao?”

“Ai nói tớ thích anh ta!” Vương Tịnh Hiền nổi giận.

“Ai mà không biết Vương Tịnh Hiền lớp kỹ thuật vào thứ bảy hàng tuần đều chạy tới thư viện, sau đó nhìn chằm chằm vào ai đó cả buổi trưa?”

Cô quên mất chuyện Lý Cẩn Chi cùng Vệ Thận đều ngồi cùng một hàng.

“Người mà tớ nhìn là Vệ Thận! Không phải Lý Cẩn Chi!”

Nghe cô nói câu đó xong, đối phương liền im lặng.

“Vương Tịnh Hiền, cậu không nói giỡn chứ? Cậu… khẩu vị của cậu cũng độc đáo thật đó.”

Cô hiểu ý Tiểu Mạch, nhưng vấn đề mấu chốt vẫn là do gương mặt của Vệ Thận, anh có làn da rất trắng nhưng lại là trắng xanh, anh giống như đứa bé trong The Grudge vậy, rõ ràng có một khuôn mặt rất đẹp, nhưng khí chất toát ra lại làm người ta sởn gai ốc.

“Thật ra…… con người Vệ Thận rất tốt.”

“Tớ biết anh ấy tốt, nhưng đâu có ai muốn chuyện đầu tiên làm sau khi thức dậy là sờ xem người nằm bên cạnh còn sống hay không chứ.”

“Hơn nữa, ai……” Tiểu Mạch thở dài một hơi: “Sao cậu không nói sớm, bây giờ Vệ Thận không biết đã chạy đi đâu, mọi người cũng không có cách nào liên lạc với anh ấy, làm sao mà tìm?”

“Tớ có!”

Chuỗi số điện thoại đó vẫn luôn nằm trong danh bạ của cô.

“.....Số điện thoại cũng cho rồi, sao cả hai vẫn không thành vậy?”

“Tớ có gửi QQ cho anh ấy!” Mỗi lần nhớ lại chuyện đó là Vương Tịnh Hiền lại khóc không ra nước mắt, rõ ràng cô mang theo tâm tư thiếu nữ rối rắm cả đêm mới dám gửi QQ cho anh, thế mà ngày hôm sau trong sự mong chờ của cô Vệ Thận lại móc ra một chiếc điện thoại thẳng PHS, đến cả QQ cũng không có.

“Vậy thì cậu gọi điện thoại đi!” Tiểu Mạch nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói tràn đầy ý hận sắt không thành thép.

“Tớ có gọi.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà.

Nhưng mỗi lần gọi chỉ nhận được câu: “Thực xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi không tồn tại.”

“Hả, cậu ta cho cậu số ảo sao? Thật quá đáng mà!”

“Không phải.” Vương Tịnh Hiền khổ sở che mặt: “Là do tớ nhớ lộn.”

Lúc đó Vương Tịnh Hiền giống như một nữ lưu manh, sau khi biết rõ cảm tình của mình, cô không nói một câu liền đi chặn đường người ta.

Ép anh đi đến phía sau nhà ăn, tay cô ‘bang’ một tiếng chống vào kế bên đầu anh.