Chương 12: Múa

Edit: Tuế

Khi vừa quen biết Đường Tư Châu, ở trong mắt Mạnh Chiêu, Khương Nhược Yên vẫn luôn là một người gần gũi ôn hòa.

Khương Nhược Yên giống như rất nhiều người mẹ lo lắng cho con mình, mỗi ngày bà đều gọi điện cho Đường Tư Châu, để hiểu rõ về tình trạng cuộc sống của Đường Tư Châu.

Sau này, Mạnh Chiêu dần dần cảm thấy không thích hợp.

Khương Nhược Yên gần như xâm nhập vào cuộc sống của Đường Tư Châu.

Nói cách khác, mọi hành động của Đường Tư Châu đều bị Khương Nhược Yên giám sát.

Bao gồm cả bạn bè của Đường Tư Châu.

Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường nhựa, ánh nắng len lỏi qua những tán lá, thong thả rơi xuống trên vai hai người.

Rõ ràng đang là mùa hè nhưng Khương Nhược Yên vẫn mặc một chiếc áo lông mỏng.

Làn da của người phụ nữ trắng bệch như tờ giấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ dưới lớp da.

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm bà một lát, cuối cùng anh ta vẫn khe khẽ thở dài.

“Cháu cũng không biết.”

Anh ta thực sự không biết, nhưng anh ta cảm thấy có liên quan đến tâm bệnh của Khương Nhược Yên.

Khương Nhược Yên thản nhiên gật đầu, nói “Ừ”.

Cũng không biết là tin hay không tin.

. . . . . .

Trước đó, vì Bánh Bao đột nhiên nhảy lên bàn, chưa nói đến một bàn bột mì bị quậy tung lên, ngay cả cuộc nói chuyện của Thẩm Tinh Hòa và Lục Thời cũng bị cắt đứt.

Ban đầu Chu Lan muốn làm nhiều bánh bao để tặng cho hàng xóm láng giềng.

Không ngờ, cuối cùng toàn bộ bột mì đều dính trên người Bánh Bao.

Chu Lan đành phải dời sang dịp khác để làm bánh bao.

Không chỉ có thế, đống hỗn độn trên bàn cơm cũng cần dọn dẹp.

Cùng với chó con lông trắng vừa mới lăn lộn trong đống bột mì.

Dường như biết mình làm sai, Bánh Bao thành thành thật thật đứng ở giữa sân, chờ chủ nhân tắm cho mình.

Thẩm Tinh Hòa còn chẳng thể chăm sóc được cho bản thân, tất nhiên, trọng trách tắm rửa cho Bánh Bao rơi vào người Lục Thời.

Thời tiết ngày đó rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi.

Lục Thời mặc một chiếc áo đuôi ngắn và quần đùi, đứng ở bên sân.

Bánh Bao lăn đến bên chân Lục Thời.

Trong phút chốc, toàn bộ bọt nước trắng xóa dính lên bắp chân gầy guộc của cậu thiếu niên.

“Không, cho, mày, ăn, tối, nữa.”

Lục Thời nói từng chữ từng chữ một, mặt cậu thản nhiên, xách gáy con chó con lông trắng lên.

Cậu nhìn chằm chằm con chó nhỏ.

Đồ vệ sinh của Bánh Bao đều để ở nhà họ Lục, tất nhiên là cũng phải sang sân nhà bên cạnh tắm rửa.

Thẩm Tinh Hòa ngồi dưới giàn nho, cô gái nhỏ đỡ má, vui vẻ dùng máy ảnh chụp lại tất cả.

Một phút sau, bức ảnh này xuất hiện trên vòng bạn bè của Thẩm Tinh Hòa.

Mạnh Chiêu không thường xuyên lướt vòng bạn bè, chỉ khi nào buồn chán mới mở WeChat ra.

Vì thế, đợi đến khi anh ta lướt đến vòng bạn bè của Thẩm Tinh Hòa đã là chuyện của ba ngày sau.

Tuy rằng trong ảnh chỉ có bóng dáng của một cậu thiếu niên nhưng cũng đủ để nhìn ra tâm tình vui sướиɠ của người chụp ảnh.

Mạnh Chiêu cong môi.

Lần đầu tiên anh ta gặp Thẩm Tinh Hòa, cô gái nhỏ vẫn chưa thể nói được vì bị bệnh tâm lý.

Cô chỉ lặng lẽ ngồi trên xe lăn, trên đùi còn đắp một tấm vải lông mỏng.

Mạnh Chiêu nói đến mức miệng khô lưỡi khô, Thẩm Tinh Hòa vẫn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì.

Với Thẩm Tinh Hòa bây giờ như hai người khác nhau.

Mạnh Chiêu thật lòng vui mừng cho Thẩm Tinh Hòa.

Anh ta đưa tay chạm nhẹ để thoát khỏi bức hình đang được phóng to, vừa mới thoát ra, bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện trước mắt.

Là Đường Tư Châu.

Buổi sáng Khương Nhược Yên lại phát bệnh, Đường Tư Châu bận rộn cả sáng, bây giờ mới có thời gian nghỉ ngơi.

Hành lang bệnh viện sáng ngời sạch sẽ, Đường Tư Châu nhận lấy cà phê từ bạn tốt, cả gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.

“Bác gái không sao chứ?”

Đường Tư Châu nhíu mày: “Vẫn như trước thôi.”

Anh ấy đưa mắt nhìn điện thoại của Mạnh Chiêu, như là ngẫu nhiên tìm một đề tài để nói: “Vừa rồi là... Thẩm Tinh Hòa à?”

“Ừ, thằng nhóc này là hàng xóm của cô bé, quan hệ không tồi.”

Chuyện riêng tư của bệnh nhân, tất nhiên Mạnh Chiêu sẽ không nói đến.

Anh ta cũng chỉ nói những chuyện quen thuộc không quan trọng mà anh ta biết.

Không ngờ Đường Tư Châu lại thấy hứng thú đối với chuyện này.

“Tôi đã xem video trình diễn của con bé, tư chất rất tốt. Bây giờ con bé... sống cùng bà nội sao?”

“Đúng vậy, bố mẹ con bé đã qua đời rồi."

Mạnh Chiêu bất lực than thở, kinh ngạc nói: “Từ khi nào cậu lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này thế.”

Hai tay Mạnh Chiêu vòng ra sau đầu, liếc mắt nhìn Đường Tư Châu.

“Hơn nữa gần đây cậu... cứ thần thần bí bí, thậm chí còn không có thời gian đến sân bay đón bác gái, cậu bận gì thế?”

Đường Tư Châu cười cười: “Không có gì, chỉ tra xét một vài chuyện cũ thôi.”

.

Đây là quãng thời gian Thẩm Tinh Hào hài lòng nhất từ sau khi gặp chuyện không may.

Vợ chồng ông nội Lục không có ở nhà, Lục Thời gần như đã trở thành khách quen của nhà họ Thẩm.

Trước kia bởi vì lo lắng cho Thẩm Tinh Hòa, Chu Lan không dám nhắc đến chuyện của con trai con dâu trước mặt cháu gái nhỏ.

Thi thoảng bà một mình lặng lẽ đi đến nghĩa trang.

Trùng hợp thay, thời tiết mấy ngày nay rất đẹp, bầu trời quang đãng.

Ánh nắng xuyên qua những tầng mây mỏng, trong chốc lát, cả núi rằng được phủ một lớp màu vàng.

Thẩm Tinh Hòa vừa mới tập phục hồi chức năng xong, lúc này cô đang ở phòng khách chơi đùa với Bánh Bao.

Ném bóng, nhặt bóng.

Một người một chó chơi đùa rất vui vẻ.

Lục Thời vừa về nhà tắm, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thẩm Tinh Hòa.

Chu Lan nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của Thẩm Tinh Hòa.

Chần chừ một lúc, cuối cùng Chu Lan lau lau tay vào tạp dề, đi đến chỗ Thẩm Tinh Hòa.

“Mãn Mãn à.”

Sau khi tình trạng của Thẩm Tinh Hòa trở nên tốt hơn, Chu Lan lại gọi tên mụ của cháu gái mình.

Bà quan sát sắc mặt của Thẩm Tinh Hòa rồi thử đề nghị.

“Ngày mai... Thời tiết ngày mai khá đẹp, cháu đi thăm bố mẹ cùng bà nội được không?”

Trong một khoảng thời gian rất dài, Thẩm Tinh Hòa gần như không dám đối diện với hai chữ “bố mẹ” này.

Cô cũng không dám nghĩ rằng, bố mẹ thực sự đã rời xa cô rồi.

Ánh nắng rơi xuống bên chân Thẩm Tinh Hòa, nửa khuôn mặt của cô gái chìm trong bóng tối, trông không rõ ràng.

Khóe môi cô từ từ mím lại.

Thẩm Tinh Hòa cúi đầu rũ mắt, các ngón tay đặt trên đùi nắm chặt thành quyền.

Dường như Bánh Bao cảm nhận được tâm trạng suy sụp của Thẩm Tinh Hòa, nó không ồn ào đòi Thẩm Tinh Hòa chơi với nó nữa.

Nó đi vòng quanh chân Thẩm Tinh Hòa vài lần.

Đột nhiên, nó vịn vào bắp chân nhỏ của Thẩm Tinh Hòa, nhào vào lòng cô gái.

Nó áp bộ lông tơ ấm áp dễ chịu của nó vào cằm cô.

Thẩm Tinh Hòa khẽ cong môi, bất ngờ quay đầu nhìn về phía Chu Lan: “Được ạ, cháu cũng muốn đi thăm họ.”

Mắt Chu Lan đỏ hoe, bà nhẹ nhàng vỗ vào vai Thẩm Tinh Hòa, cuối cùng không nói gì thêm.

Hôm sau là một ngày nắng.

Vì không thông báo trước cho người quản lý, suýt chút nữa Thẩm Tinh Hòa và Chu Lan bị chặn ở ngoài cửa.

Hôm nay không phải ngày đặc biệt, nghĩa trang vắng tanh, chỉ có những bia mộ được xếp theo hàng làm bạn với linh hồn người đã khuất.

Trước kia vì nghĩ đến Thẩm Tinh Hòa, Chu Lan đã mua cho con trai và con dâu phần mộ dưới chân núi.

Những trái cây và món ăn được mang đến đều là những thứ mà mẹ Thẩm ba Thẩm thích khi còn sống.

Sau khi thắp hương xong, Chu Lan vịn vào bia mộ lẩm bẩm một lúc, cuối cùng bà xoa đầu Thẩm Tinh Hòa.

Bà nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cháu nói chuyện với bố mẹ cháu đi, bà nội chờ cháu ở bên kia.”

Có lẽ bà nội không muốn nhìn Thẩm Tinh Hòa nhín thấy bà khóc, cô gật gật đầu, nói “Vâng”.

Những gì bà nội muốn nói đều đã nói xong.

Thẩm Tinh Hòa chầm chậm đẩy xe lăn, lăn đến trước mộ của bố mẹ mình.

Ảnh trên bia mộ là do Thẩm Tinh Hòa tự tay chọn, trước đây trong một cuộc thi nào đó, họ cần có thông tin về bố mẹ của cô.

Mẹ Trần đành kéo chồng đi chụp ảnh.

“Mẹ ơi.”

Thẩm Tinh Hòa xoa nhẹ vào bức ảnh, giọng nói của cô rất nhẹ rất nhẹ, như vỡ òa và tan vào trong không trung.

“Bác sĩ nói, con vẫn con vẫn còn cơ hội đứng trên sân khấu một lần nữa.”

“Tuy rằng cơ hội ấy rất nhỏ bé, nhưng con vẫn muốn thử.”

“Con không muốn từ bỏ nhảy múa, cũng không muốn... Thất hứa.”

Khóe mắt Thẩm Tinh Hòa ửng hồng, đôi mắt màu hạnh nhân của cô gái ứ nước.

“Con đồng ý với mẹ, sẽ trở thành người múa chính trong đoàn múa , cũng sẽ trở thành người được phỏng vấn trên tạp chí. Rõ ràng là, mẹ vẫn chưa được nhìn thấy một cái gì, tại sao có thể...”

Thẩm Tinh Hòa khóc không thành tiếng, bờ vai của cô gái run rẩy, vừa mệt mỏi vừa bất lực.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.

Khi đối diện với những người thân nhất, người ta hay nói những chuyện tốt và che giấu những tin xấu.

Về sau, Thẩm Tinh Hòa chỉ nói cho bố mẹ nghe những chuyện tốt gần đây.

Trò chuyện xong, cô quay người lại thì phát hiện Chu Lan không có ở đây.

Thẩm Tinh Hòa đẩy xe lăn đến chỗ đỗ xe.

Chưa đi đến cửa, cô đã nhìn thấy Chu Lan đang nói chuyện với người quản lý.

Có lẽ vì rất hăng say trò chuyện nên Chu Lan vẫn chưa nghe thấy tiếng xe lăn của Thẩm Tinh Hòa.

“Tôi có thể trả trước phí trông coi được không, nhiều nhất là bao nhiêu năm?”

“Không phải vì nhà tôi ở xa, tôi chỉ lo lắng cho cháu gái mình, một mình con bé đi đến đây thì không tiện lắm.”

“Đúng rồi, ở đây còn phần mộ trống nào khống, tôi muốn...”

Thẩm Tinh Hòa đột nhiên mở to mắt, cô buột miệng nói ra mà không cần suy nghĩ: “... Bà nội!”

Giọng nói của cô gái đã hoàn toàn cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người trước mặt.

Họ vẫn còn trẻ, đều hiểu được đám con cháu trong nhà khá kiêng kị chuyện này.

Vì thế người quản lý cũng chỉ cười cười, xua tay với Chu Lan, rồi vội vàng đi trước.

Suốt cả đường đi, Chu Lan đều dỗ dành cháu gái nhỏ, bà nói bà cũng lớn tuổi rồi, chỉ thuận tiện hỏi han tình hình mà thôi.

“Bà nội đã già rồi, đi xem mộ trước cũng rất bình thường mà...”

"Không được."

Thẩm Tinh Hòa ít khi ngang ngược như vậy, đôi mày của cô gái nhíu chặt, đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ.

Cô thì thào, “Dù thế nào cũng không được.”

Trước kia Chu Lan bị khô mắt, Thẩm Tinh Hòa đã mua cho bà nội không ít cẩu kỷ và việt quất xanh.

Không biết có tác dụng hay không, cứ ăn cho yên tâm.

Biết cháu gái nhỏ lo lắng cho mình, Chu Lan cười ha hả, nói liên tiếp ba từ “Được”.

Rồi bà lại hỏi: “Mãn Mãn, lúc nãy cháu nói gì với mẹ cháu mà nói lâu như vậy?”

Chu Lan chỉ thuận miệng hỏi, Thẩm Tinh Hòa lại nhanh chóng chớp mắt vài lần, rồi cô ngập ngừng nói.

"Không, không có gì ạ."

Ánh sáng vầng ấm áp chiếu lên mặt Thẩm Tinh Hòa, che đi đôi tai đỏ bừng của cô gái.

Thật ra Thẩm Tinh Hòa đã nói tất cả với mẹ.

Cô nói cho mẹ biết rằng cô đã có người mình thích, còn nói người đó tên là Lục Thời.

“Mẹ ơi, anh ấy đối xử với con rất tốt.”

Thẩm Tinh Hòa thì thầm, chỉ hận không thể nói hết “cái tốt” của Lục Thời cho mẹ nghe.

“Nếu mẹ còn ở đây thì thật tốt, nếu mẹ vẫn còn, chắc chắn mẹ cũng thích anh ấy.”

“Để lần sau...”

Thẩm Tinh Hòa cười cong mắt, nói với mẹ trên bia mộ: “Để lần sau, con đưa anh ấy đến gặp mẹ nhé.”

. . . . . .

Ban đầu Thẩm Tinh Hòa định dẫn Lục Thời đến gặp mẹ mình.

Không ngờ rằng, cô còn chưa kịp nói chuyện này cho Lục Thời thì đã nghe thấy tin Lục Thời bị thương.

Mặt trời chói chang trên cao, vừa biết tin xong, Thẩm Tinh Hòa vội vàng đến nhà họ Lục.

Sau khi đến đó cô mới nhận ra mình đang làm những việc vô ích.

Phòng của Lục Thời ở trên tầng hai, dù thế nào Thẩm Tinh Hòa cũng không thể đi lên.

“Em chờ một lát, anh xuống tìm em.”

Nghe thấy tiếng cửa mở dưới lầu, Lục Thời trở mình, mặc áo khoác rồi muốn ra ngoài.

Trước khi đầy ngón tay của cậu thiếu niên chạm vào góc áo, cậu đã nghe thấy giọng của cô gái.

“Anh đừng cử động.”

Vất vả lắm Lục Thời mới nhảy một chân trở về phòng, Thẩm Tinh Hòa muốn muốn đối phương đi tới đi lui nữa.

“Em mang theo rượu thuốc, tí nữa nhờ mẹ Lưu đưa lên cho anh.”

Lục Thời buồn cười: “Không quá như vậy đây, anh chỉ vô tình trẹo chân thôi.”

“Nhưng cũng không thể qua loa được.”

Hai người cách nhau một tầng nói chuyện với nhau làm bầm không khí khá buồn cười.

Lục Thời thật sự xui xẻo, cậu chỉ dắt cho đi dạo mà cũng bị thương ở chân.

Thế mà, tên đầu sỏ gây ra chuyện này vẫn mang vẻ mặt vô tội, nó cắn lấy ống quần của Thẩm Tinh Hòa, muốn cô chủ nhỏ chơi với nó.

Thẩm Tinh Hòa gõ nhẹ vào đầu mũi của Bánh Bao, giả vờ tức giận: “Em có biết là mình đã gặp rắc rối rồi hay không?”

Bánh Bao nghiêng đầu nhỏ.

Nó nghe không hiểu.

Trên đường đi, nó gặp được một con Samoyed xinh đẹp nên muốn nhào qua kết bạn với đối phương.

Không ngờ, lúc ấy Lục Thời đang cúi đầu trả lời tin nhắn, cậu không để ý nên bất ngờ bị con cho kéo loạng choạng về phía trước, rồi ngã ngay tại chỗ.

Cậu bị trẹo chân trái.

Dường như chó con lông trắng biết được mình đã làm sai, nó kêu lên rồi mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Hòa.

“Em làm nũng cũng vô dụng thôi.”

Mẹ Lưu vừa mới đi mua đồ ăn về, nhìn thấy một người một chó đang giằng co trong phòng khách, bà ấy mỉm cười.

Rồi bà ấy giữ Thẩm Tinh Hòa ở lại nhà ăn tối.

Từ sau khi Lục Thời bị trẹo chân, mẹ Lưu cũng về quê nghỉ phép, ngày nào bà cũng nấu canh xương khác nhau cho Lục Thời.

Thẩm Tinh Hòa đã phải uống canh xương suốt một tháng, bây giờ nhìn thấy nó cô lại cảm thấy rùng mình.

Cô vội vàng lắc đầu từ chối.

Cô cũng không thèm tranh luận với Bánh Bao nữa, nhanh chóng đẩy xe lăn chạy đi.

Chưa đến một lúc sau đã không thấy bóng dáng.

. . . . . .

Việc trẹo chân này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Tiếc là Lục Thời không may mắn như vậy, lúc bị ngã, cậu còn không cẩn thận giẫm phải một viên đá vụn.

Nên mấy ngày nay, chân trái của cậu sưng tấy lên.

Mãi cho đến ngày thứ tư, Lục Thời mới có thể gắng gượng chống tường đi xuống lầu.

Vẻ mặt của Thẩm Tinh Hòa đầy lo lắng, ánh mắt đảo qua đảo lại chỗ mắt cá chân trái của Lục Thời vài lần, cuối cùng cô vẫn không dám làm gì.

Cô dè dặt nâng má hỏi.

“Anh ơi, chân của anh còn đau không?”

Lục Thời lắc đầu: “Đã không còn đau từ lâu rồi.”

Thẩm Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười.

Hôm nay là ngày trả kết quả cho đợt kiểm tra trước kia ở bệnh viện.

Bác sĩ đã liên lạc với Thẩm Tinh Hòa, muốn cô đến đây.

Ngày thường, chắc chắn Lục Thời sẽ đi cùng với cô, nhưng mà bây giờ...

“Không sao đâu anh, bà nội đi với em là được.”

Thẩm Tinh Hòa cười cười, cô đưa tay lên đỡ cằm, híp mắt nhìn Lục Thời.

Rồi cô nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến gần cậu thiếu niên.

“Anh, khi nào em khỏe lại, em sẽ múa cho anh xem nha.”

Lục Thời cười đùa: “Chỉ cho một mình anh xem thôi à?”

Thẩm Tinh Hòa chớp mắt vài lần: “Lần đầy tiên chỉ cho anh xem thôi, sau này thì không chắc.”

Cô còn muốn giành giải thưởng trong các cuộc thi nữa đấy.

. . . . . .

Bây giờ đối với Thẩm Tinh Hòa, việc đến bệnh viện đã quá quen thuộc rồi.

Những cây bông cao lớn trong sân chắn hết tầm mắt của Thẩm Tinh Hòa.

Thẩm Tinh Hòa một mình đợi ở đại sảnh bệnh viện, cô nhìn người đến người đi, khẽ ngáp.

Đáng lẽ ra hôm nay cô đến sớm, không ngờ rằng đi được nửa đường thì Chu Lan mới nhớ ra đã quên mang theo báo cáo ca bệnh trước đây của Thẩm Tinh Hòa, đành phải vội vàng trở về nhà.

Bệnh viện rất đông người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Tiếng trẻ con kêu la như muốn vỡ cổ họng, bố mẹ vẫn đang cãi nhau ở bên cạnh, xô đẩy lẫn nhau.

Người xung quang thấy thế đều tránh ra vài bước.

Thẩm Tinh Hòa bất lực, đành lùi lại theo họ.

Xe lăn cồng kềnh, Thẩm Tinh Hòa sợ cản đường người khác nên vẫn luôn đợi ở một góc.

Không ngờ rằng đằng sau còn có một chậu cây xanh.

Ánh mặt trời trên nền đất gần như sắp vỡ vụn.

Thẩm Tinh Hòa yếu ớt, hoàn toàn không kịp đưa tay ra đỡ lấy chậu cây xanh đang sắp đổ xuống.

Cô đành trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra ngay trước mặt mình.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, có người đưa tay ra.

Cản lại giúp cô.

Xe lăn tạm thời dừng lại, chậu cây xanh đang nghiêng ngả cũng trở về vị trí cũ.

Giọng nói của người phụ nữ rất dịu dàng, mang theo hơi ấm còn lại của buổi chiều: “Cẩn thận một chút, cháu...”

Khương Nhược Yên ngước mắt, khi nhìn thấy Thẩm Tinh Hòa, nụ cười trên khóe môi của người phụ nữ lập tức biến mất.

Đồng tử của Khương Nhược Yên hơi co lại, bà ấy mở miệng thì thào.

Cuối cùng bà ấy nhận ra mình không thể nói thành lời, bà ấy chỉ nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Tinh Hòa theo bản năng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ban đầu tui định viết luôn đến đoạn trong văn án, nhưng sau khi viết xong lại không hài lòng, nên tui đã sửa lại rồi đây!

Tuế: Mai là đến văn án nheeee ><