Chương 20: Tôi không muốn người khác hiểu lầm

Hành lang mờ tối.

Chỉ có vài tia sáng chiếu trên đầu vai của Thẩm Tinh Hòa và Đường Tư Châu, chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh của người đàn ông như đang phát sáng.

Tất cả mọi thứ đều lặng lẽ và rất đỗi tốt đẹp, cảnh đẹp ý vui ấy như một bức tranh nổi tiếng thế giới.

Đủ để cho mọi người yêu thích và thưởng thức.

Chỉ trừ Lục Thời đang ở trong bóng tối.

Không hiểu sao, bó hoa linh lan nhỏ mà anh đang cầm lại trở thành một sự tồn tại nực cười nhất.

Anh như một người ngoài xông vào trong thế giới của người khác, mộng vuông lỗ tròn(*), không hợp nhau.

(*) Mộng vuông lỗ tròn - 方枘圆凿: mâu thuẫn nhau; không hợp nhau; nồi tròn vung méo úp sao cho vừa; trái ngược nhau

Thật nực cười.

Ánh mắt của Lục Thời gắt gao nhìn theo bóng dáng của hai người, yết hầu khẽ lăn.

Cảm giác chua xót chạy dọc cổ họng xuống, từ từ lan ra cả người.

Đầu ngón tay của anh khẽ run lên, Lục Thời chợt phát hiện hình như mình không thở nổi.

Là cảm giác gần như hít thở không thông.

Rõ ràng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lục Thời lại giống như sống một ngày bằng một năm.

Mười năm, hơn ba nghìn ngày đêm, đều không chua xót bằng hơn mười giây này.

Anh mở miệng thì thào, sau một lúc lâu anh mới một nụ cười rất khó nhìn với Thẩm Tinh Hòa.

“Đã lâu không gặp.”

Cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn.

Thậm chí Lục Thời còn không nhận ra giọng nói của mình nữa.

Rất nhếch nhác nhỉ.

Lục Thời nghĩ thế.

Anh kiêu ngạo, tự mãn, tự cho là đúng.

Cứ nghĩ mười năm trôi qua, Thẩm Tinh Hòa vẫn giống như anh, vẫn chờ mong ngày gặp mặt nhau, chờ mong ngày đoàn tụ.

Nhưng không ngờ là, chỉ có mỗi mình anh ở lì trong khe nứt của thời gian, mãi vẫn không chịu rời đi.

“Đã lâu không gặp.”

Bây giờ Thẩm Tinh Hòa vừa tự nhiên hào phóng vừa điềm đạm khéo léo, và cô đã không còn là cô gái hay xấu hổ trong ký ức nữa rồi.

Lục Thời chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt đầy tự tin và vui vẻ của cô.

“Anh, đây là Lục Thời.”

“Trước kia là một... Hàng xóm của em.”

── hàng xóm.

Từ này thật nực cười biết bao.

Lục Thời cảm thấy may mắn vì mình đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, nên ngay lúc này không mất đi sự đúng mực và giáo dưỡng.

Đặc biệt là... Ở trước mặt Đường Tư Châu.

“Trước kia tôi từng gặp tổng giám đốc Lục.”

Đường Tư Châu cười cười, rồi nhẹ nhàng nho nhã nói thêm, “Ở hội sở Nam Thành...”

“Không phải, tôi chỉ đến đỏ để...”

Anh đang định giải thích, rồi khi nói ra lại đột ngột dừng lại.

Thẩm Tinh Hòa và Đường Tư Châu đều đang nhìn anh cười.

Lục Thời ngẩn ra, anh chợt ý thức được, dường như Thẩm Tinh Hòa không có nghĩa vụ... Phải nghe anh giải thích.

Ngay cả một lập trường để giải thích cho mình, anh cũng không có.

. . . . . .

Cuối cùng, bó linh lanh nhỏ rơi vào kết cục tàn lụi.

Nửa đêm.

Ban đầu Kỳ Dục đưa Trương Huyên Huyên đến khách sạn.

Anh ta là người cẩn trọng, ‘làm việc’ cũng phải chọn khách sạn năm sao.

Quần áo rơi tứ tung trên sàn nhà.

Hai người đang hôn nhau nồng nàn ở lối vào, ngay sát cửa.

Đột nhiên, điện thoại của Kỳ Dục vang lên, giống như đòi mạng người ta.

Kỳ Dục còn cho rằng đã có chuyện xảy ra nên vội vàng mặc quần vào và đi đến, kết quả lại thấy Lục Thời đang say bét nhè ở trong nhà.

Phòng khách không bật đèn, trong không khí nồng nặc mùi rượu.

Kỳ Dục nhíu chặt mày, anh ta đưa tay bịt mũi.

Sau khi vượt qua nhiều chướng ngại vật, cuối cùng anh ta cũng tìm được Lục Thời ở góc phòng ngủ chính.

Lúc đó, người đàn ông đã uống đến say mèm, chai rượu tán loạn trên nền nhà.

Bây giờ, chiếc áo sơmi được là phẳng phiu đã nhăm nhúm, dúm dó lại.

Lục Thời co chân, dựa vào góc tường.

Ánh trăng xuyên qua ô cửa kính, nhè nhẹ chiếu vào tay Lục Thời, hơi sáng bóng lên.

Nhìn kỹ, Kỳ Dục mới phát hiện Lục Thời đang cầm một bó hoa nhỏ, sáng bóng là do bọt nước trên cánh hoa phản chiếu lại.

Xó xỉnh chật hẹp, Lục Thời dường như không thể duỗi chân ra. Vậy mà anh như không để ý.

Suy sút, ủ rũ.

Kỳ Dục chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ đó của Lục Thời, anh ta nín nhịn lại những lời oán trách đang định nói ra.

Anh ta nhớ rõ có một lần anh ta nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Lục Thời, hình như là vào sơ trung năm ấy, Lục Minh làm rơi máy bay không người lái của Lục Thời, hại anh không thể dự thi.

Nhưng mà một năm đó, Lục Thời tức giận nhiều hơn là ấm ức.

“Lục Lục Lục... Anh Lục.”

Kỳ Dục cẩn thận cúi người, nửa ngồi xổm ở trước mặt Lục Thời.

Anh ta đã rất cẩn thận nhưng vẫn vô tình giẫm phải một vỏ rượu trên mặt đất, cả người đổ về trước, suýt chút nữa ngã nhào vào người Lục Thời.

Động tĩnh quá lớn khiến cho Lục Thời đang say cũng phải mở mắt.

Nhưng cũng chỉ trong một giây.

Sau đó anh lại nhắm mắt.

“... Không phải, không phải Mãn Mãn.”

Lục Thời cúi đầu nỉ non, giọng nói mơ hồ, giống như những sợi bông bay trên không trung.

Kỳ Dục hoàn toàn lơ mơ: “Không phải chứ anh giai, cậu đã như vậy, còn muốn tiếp tục rót đầy chén à?”

Kỳ Dục còn tưởng rằng Lục Thời muốn anh ta rót đầy chén cho anh, anh ta cứ lải nhải mãi giống như người mẹ già vậy.

Anh ta định đỡ Lục Thời dậy, bất chợt cảm thấy lạnh sau lưng.

“Cậu không được gọi anh.”

── hả?

Bây giờ Kỳ Dục hoàn toàn mơ màng, bất lực trợn tròn mắt.

Anh ta đã gọi “Anh” suốt hơn hai mươi năm rồi, còn gọi rất nhiều lần.

Bất ngờ bị la, Kỳ Dục cũng cảm thấy ấm ức.

“Không phải anh...” Kỳ Dục vùng vẫy, muốn thanh minh cho mình.

Lục Thời liếc mắt qua.

Kỳ Dục hậm hực ngậm miệng lại, không dám nói nhiều nữa.

Anh ta thực sự không hiểu, vì sao anh ta lại từ bỏ người đẹp để đến với con ma men Lục Thời này.

Người đàn ông đang đè lên vai anh ta không hề nhẹ.

Hơn nữa, còn phải đề phòng Lục Thời lại tìm rượu trên đường.

Cuối cùng Kỳ Dục cũng đỡ được người gây chuyện này lên giường, trán anh ta lấm tấm mồ hôi, anh ta chống eo thở hổn hển.

Tuy rằng cực nhọc, nhưng cũng không phải vô ích.

Ít nhất cuối cùng Kỳ Dục cũng hiểu, “Mãn Mãn” trong lời nói của Lục Thời chính là hàng xóm nhỏ cách vách nhà ông nội Lục năm đó, người mà Lục Thười nhiều năm không quên.

. . . . . .

Ve kêu suốt cả buổi tối.

Việc gặp lại Lục Thời hoàn toàn là tình cờ, nằm ngoài dự đoán của Thẩm Tinh Hòa.

Cô còn nghĩ rằng, chắc chắn tối nay cô sẽ mất ngủ, không ngờ cô một đêm không mơ.

Sáng hôm sau khi thức dậy, cô nhìn thấy Đường Tư Châu ở dưới lầu.

“Anh, sao anh vẫn chưa đi làm?”

Bình thường vào giờ này, Đường Tư Châu đã đi rồi.

Đường Tư Châu lắc lắc chiếc thìa nhỏ trong tay với Thẩm Tinh Hòa, rồi anh hất cằm về trước, ra hiệu cho cô nhìn về phía đó.

Ngoài nồi cháo thịt bò sôi sùng sục ra, bên cạnh đó còn có một chiếc điện thoại.

Đường Tư Châu đang gọi video với mẹ, anh ấy cong môi cười.

“Mẹ nói em gầy, muốn anh làm vài món cho em bồi bổ cơ thể.”

Sau khi xem đoạn video có hơn mười triệu lượt xem, cuối cùng Khương Nhược Yên cũng chỉ chú ý đến chuyện con gái mình gầy đi.

Thẩm Tinh Hòa dở khóc dở cười.

“Em nói chuyện cùng mẹ đi, mười phút nữa mới xong đồ.”

“Vâng!”

Ánh nắng ban mai trong trẻo và sáng ngời, trong phòng còn có mùi thịt băm.

Thẩm Tinh Hòa cầm điện thoại ra phòng khách, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha.

Phương Lâm cho họ nghỉ một ngày, Thẩm Tinh Hòa hiếm khi có thời gian trò chuyện với mẹ.

“Đáng lẽ tối qua mẹ định gọi điện cho con.”

Khương Nhược Yên khẽ cau mày, “Nhưng anh con nói, khoảng thời gian gần đây con không được ngủ ngon, không cho mẹ làm phiền con nghỉ ngơi.”

Ý cười nơi khóe mắt của Thẩm Tinh Hào hơi cứng đờ.

Cô nhìn lướt qua quầy bếp, rồi đặt tầm mắt lên Đường Tư Châu.

Ánh nắng phác họa bóng dáng cao gầy và tuấn tú của người đàn ông.

Nếu không phải Khương Nhược Yên vô tình nói ra, Thẩm Tinh Hòa còn cho rằng mình che giấu rất tốt.

Không ngờ Đường tư Châu đã biết chuyện cô mất ngủ từ lâu.

Mắt Thẩm Tinh Hòa hơi nhòe đi, cô từ từ nắm chặt điện thoại trong tay.

Khương Nhược Yên gọi vài lần mà Thẩm Tinh Hòa vẫn chưa hoàn hồn.

Sau khi phản ứng lại, cô vội vàng nhìn về phía mẹ.

“Mẹ, mẹ vừa nói gì vậy ạ?”

Thẩm Tinh Hòa ngượng ngùng cười, “Con không nghe rõ.”

“Đã biết rồi.”

Khương Nhược Yên ai oán nhìn con gái mình.

“Vừa nhìn là biết con không nghỉ ngơi tốt rồi, mau đi ăn cơm đi, hôm nay đừng tập múa nữa, nghỉ ngơi thật tốt nhé con.”

Thẩm Tinh Hòa ngoan ngoãn “Vâng”.

Tay nghề nấu ăn của Đường Tư Châu được học từ Chu Lan.

Khi đó Chu Lan vừa mới ra nước ngoài, không ăn quen cơm Tây.

Ban đầu, bà hi vọng dạy lại tay nghề của mình cho cháu gái nhỏ, cuối cùng không ngờ rằng Thẩm Tinh Hòa không học được, nhưng lại thấy Đường Tư Châu đứng bên cạnh đã học xong.

Thịt bỏ được vẫn chuyển bằng máy bay từ Australia về, hương vị rất thơm ngon.

Thẩm Tinh Hòa ăn hết hai bát lơn trong sự thỏa mãn.

.

Những ngày rảnh rỗi luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái mà một ngày nghỉ đã qua rồi.

Thẩm Tinh Hòa nhớ đến cuộc sống thường chạy giữa hai nơi của cô trước kia.

Sau khi video múa đơn của Thẩm Tinh Hòa tối hôm đó đạt hơn mười triệu lượt xem, rất nhiều dự án muốn tìm cô để hợp tác.

Còn có một số CHƯƠNG trình tạp kỹ.

Nhưng Thẩm Tinh Hòa chưa nhận lời.

Thấy thế, Phương Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Trước kia bà ấy có một học trò có khiếu nhảy múa rất tốt. Sau một đêm trở nên nổi tiếng, tâm tư của cô học trò ấy bắt đầu hướng về giới giải trí.

Rồi cuối cùng cô ta còn làm cả diễn viên.

Bỏ dở sự nghiệp vũ đạo, diễn xuất cũng không tốt, chưa đến một năm đã không thể tìm được người này trong giới giải trí.

Phương Lâm cũng sợ Thẩm Tinh Hòa đi theo con đường của đối phương.

Thẩm Tinh Hào cười cười rồi nói không.

Cô đã mất rất nhiều năm cho múa mới có được tư cách đứng trên sân khấu môt lần nữa, làm sao cô có thời gian diễn kịch được.

“Hơi đáng tiếc.”

Đi theo Phương Lâm ra khỏi văn phòng, Tiên Bối vẫn đang bùi ngùi.

“Nếu cậu tham gia CHƯƠNG trình tạp kỹ, chắc chắn cậu sẽ nổi hơn bây giờ.”

Hai người nói chuyện, không chú ý đến người đang đi tới.

Cho đến khi Trương Huyên Huyên đứng ngay trước mặt họ, Thẩm Tinh Hòa và Tiên Bối mới từ từ dừng lại.

Trương Huyên Huyên cũng nghe thấy lời cảm khái lúc nãy của Tiên Bối.

“Giả vờ làm gì.”

Trương Huyên Huyên cười khẩy, “Cô cũng giống tôi thôi mà, còn đắc ý gì chứ.”

Người phụ nữ để lại một câu đầy ẩn ý rồi nghênh ngang rời đi.

Thẩm Tinh Hòa không hiểu gì hết.

Cho đến khi buổi tập chiều kết thúc, khi nhìn thấy Lục Thời đang đứng cạnh Kỳ Dục dưới lầu, rốt cuộc Thẩm Tinh Hòa cũng ngộ ra.

Có lẽ Trương Huyên Huyên nghĩ rằng cô không khác gì cô ta.

Kỳ Dục ôm Trương Huyên Huyên rời đi.

Trời bắt đầu xâm xẩm tối, mặt trời lặn ở giữa Lục Thời và Thẩm Tinh Hòa.

Sau lần chạm mặt ở nhà hát, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Mười năm không gặp, có rất nhiều chuyện giữa hai người.

Thậm chí Lục Thời không biết nên hỏi từ đâu.

Anh muốn biết chân của Thẩm Tinh Hòa khỏi khi nào? Cô phải ập phục hồi chức năng có vất vả không? Cô ở nước ngoài có quen không?

Mắt của bà nội Chu thế nào rồi? Bà ấy có về đây không?

Nhưng điều mà Lục Thời muốn biết nhất, là năm đó Thẩm Tinh Hòa... Vì sao rời đi mà không nói lời từ biệt?

. . . . . .

Bao nhiêu lời muốn nói hiện ra trong đầu, nhưng cuối cùng Lực Thời chỉ thốt ra được một câu.

“Anh đã mua bánh hạt dẻ.”

Yết hầu của Lục Thời khẽ lăn, lúc này anh mới nhận ra giọng nói của mình hơi run lên.

“Là nhà trước kia em từng ăn, em... Muốn thử không?”

Vừa dứt lại, Lục Thời lại ngập ngừng, rồi vội vàng nói thêm một câu.

“Ngày sinh nhật em đó, anh uống nhiều nên không đến kịp, rất xin lỗi em.”

Gió đêm thổi qua giữa hai người, dòng chảy của thời gian như chậm lại trong chốc lát, chầm chậm dừng lại một giây.

Thẩm Tinh Hòa nhìn vào mắt Lục Thời, ánh mắt ấy vẫn trầm lắng như trước đây, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy,

Đột nhiên Thẩm Tinh Hòa cảm thấy hơi nực cười.

“Chỉ là những lời đùa vui khi còn bé mà thôi, tổng giám đốc Lục đừng để trong lòng.”

Thẩm Tinh Hòa nhẹ nhàng nói một câu “Tổng giám đốc Lục” khiến Lục Thời đứng đơ tại chỗ

Chân tay tê cứng, hơi thở chận lại.

Anh sững sờ nhìn thẳng qua.

Thẩm Tinh Hòa chỉ khẽ nheo mắt.

“Tôi đã không thích bánh hạt dẻ từ lâu rồi, nhưng vẫn cảm ơn tổng giám đốc Lục đã có lòng.”

Thẩm Tinh Hòa khách sáo và xa cách, trên khuôn mặt cô giữ nụ cười đúng mực.

Là nụ cười nghề nghiệp mà Lục Thời quen thuộc.

Yết hầu của anh chuyển động, một lúc lâu anh cũng không tìm lại được giọng nói của mình.

Chỉ mở miệng thì thào.

Mặt trời đã ngả về Tây, Thẩm Tinh Hòa nhìn lướt qua Lục Thời, rồi lại nhìn Đường Tư Châu đang đến đây đón cô cách đó không xa.

“Nhưng mà sau này không cần đâu.”

Thẩm Tinh Hòa mỉm cười, giọng nói của cô nhẹ nhàng, dứt khoát.

“Tôi không muốn người khác hiểu lầm.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

A a a a cám ơn mọi người giúp tôi thực hiện mong ước nhe!

Tôi ăn cơm xong rồi sẽ quay về viết tiếp bản thứ hai, có lẽ sẽ hơi muộn đấy.