Chương 10: Giản Nam rời đi

Giang Nhiễm ngồi xổm xuống, rũ mắt nói, “Vận khí của anh cũng không tệ lắm đâu.”

Chỉ chậm một chút nữa, Giản Nam đã biến thành một tên ngốc.

Giản Nam lau máu trên khóe môi, giọng điệu cứng đờ, “Cảm ơn anh.”

Giọng nói của hắn ta nặng nề, rõ ràng là còn chưa hồi phục tinh thần lại sau một trận vừa rồi.

Giản Nam ngước mắt lên nhìn anh một cái, cố gắng bò dậy từ dưới mặt đất, im lặng xoay người.

Giang Nhiễm nhướng mày.

Kỳ Diên nhìn theo bóng lưng của hắn, đột nhiên nghĩ ra: “Vậy nên, dị năng của tôi là trực giác?”

“Có khả năng.” Giang Nhiễm liếc mắt nhìn cô, “Nhưng cũng không nhất định.”

Ánh mắt của anh trở nên sâu kín: “Tôi nghiêng về khả năng, dị năng của cô là một loại sức mạnh vô hình nào đó hơn.”

Sức mạnh vô hình?

Kỳ Diên kinh ngạc nhìn anh.

Giang Nhiễm nâng cằm, thấp giọng nói, “Đi thôi.”

Nếu là sự thật, thì năng lực của Kỳ Diên thật sự đã tạo thành ảnh hưởng với anh, ví dụ như là quyết định dẫn Giản Nam theo.

Khi đó anh có do dự, nhưng cũng không đại biểu cho việc anh hoan nghênh Giản Nam đi theo mình.

Giang Nhiễm cụp mắt xuống, giấu đi ánh mắt sắc bén.

Kỳ Diên lên tiếng, khi cô vừa muốn cất bước, thì trong đầu cô chợt nảy lên ý nghĩ muốn nhảy xuống sông một cách mãnh liệt.

Ý nghĩ này vừa ập đến, cô nói: “Chờ tôi một chút.”

Nói xong, cô liền tiến đến bên bờ sông.

Khi cô đang định ra tay thì lại bị Giang Nhiễm giữ chặt lại, “Cô đang cái gì vậy?”

Kỳ Diên mím môi, “Tôi cảm thấy ở nơi này có cái gì đó.”

Giang Nhiễm nói, “Nước ở đây có tính ăn mòn, nếu bây giờ cô đi vào trong nước thì lập tức sẽ bị ăn mòn mà biến thành chất lỏng.”

Tay Kỳ Diên dừng lại ở giữa không trung, còn Giang Nhiễm thì nhắm mắt lại, dùng dị năng hệ lôi bao bọc lấy tay mình, sau đó duỗi tay vào trong nước.

“Lộp bộp ——”

Trái tim của Kỳ Diên đột nhiên đập loạn xạ.

Trong lòng dâng lên một loại cảm giác kích động không thể miêu tả được, Giang Nhiễm nhấc tay ra khỏi nước, trong tay cầm một viên năng lượng màu trắng.

“Đây là cái gì?” Kỳ Diên tò mò hỏi.

Cô nhìn chằm chằm viên năng lượng trong tay Giang Nhiễm không chớp mắt.

Giang Nhiễm nheo mắt lại.

Rõ ràng là anh cực kỳ nghiêm túc đối với việc này.

Anh lạnh nhạt nói: “Là căn nguyên sức mạnh của nó.”

Thời điểm hai người trở về, Giản Nam đang thu dọn đồ đạc của mình.

Giang Nhiễm và Kỳ Diên liếc mắt nhìn nhau một cái.

Giản Nam yên lặng mà thu thập đồ dùng của mình, có vẻ như là đang muốn rời đi.

Giang Nhiễm nói: “Cái túi ở bên trái kia cũng mang đi đi.”

Giản Nam lạnh lùng nói, “Không cần.”

Bên trong là một ít vật tư, cũng là cái túi mà trước đó Kỳ Diên mang theo.

Giản Nam đứng ở trước mặt anh, hành động thô bạo như đang trút giận.

“Trước đó người phụ nữ này đã bị tang thi cào làm cho bị thương.” Đột nhiên Giang Nhiễm mở miệng, “Nếu lúc đó tôi cứu cô ta, thì người ngã trên mặt đất có thể chính là anh.”

Giản Nam thoáng kinh ngạc nhìn về phía Giang Nhiễm.

Giọng điệu của Giang Nhiễm rất bình tĩnh, “Sở dĩ mạt thế là mạt thế, không chỉ là bởi vì tang thi, mà còn bởi vì lòng người.”

Giản Nam siết chặt tay thành nắm đấm, hắn tức giận đến mức buồn cười, “Nhưng anh có đủ năng lực để cứu người.”

Đúng vậy, nếu bản thân mình không đủ cường đại, thì dù có nói nhiều hơn cũng chỉ là phí công vô sức.

Nhưng rõ ràng là Giang Nhiễm có năng lực đó!

Vì sao lại……

Kỳ Diên do dự nói, “Anh nhất định phải rời đi sao?”

Giản Nam tạm dừng một lát, không tiếp tục mở miệng nữa, sắc mặt âm trầm đến dọa người.

Hắn đeo ba lô lên, vào giây phút trước khi bước ra khỏi cửa, hắn nghe được rõ ràng giọng nói của người đàn ông phía sau vang lên: “Hẹn gặp lại.”

Giọng điệu của anh thật sự vô cùng lạnh lùng.

Sắc mặt Giản Nam càng trở nên khó coi hơn, trực tiếp rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.