Chương 9: Tôi vẫn là ân nhân của anh

Giang Nhiễm phủ nhận: “Không có khả năng.”

Giang Nhiễm: “Cô lại một lần nữa xem đi.”

Mười phút sau.

Kỳ Diên ngồi yên tại chỗ, hô hấp có hơi run rẩy.

Giang Nhiễm nhíu mày, “Thật sự không cảm nhận được gì sao?”

Kỳ Diên khóc không ra nước mắt: “Thật sự không có mà.”

Giang Nhiễm phức tạp: “Vậy chúc mừng, cô đã tạo ra kỳ tích rồi đó.”

Anh từng gặp qua rất nhiều người rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cái gì cũng không thấy.

Kỳ Diên đứng lên, vì đã tiêu hao tinh thần lực trong thời gian dài, nên thể lực của cô có chút không chống đỡ nổi.

Đột nhiên.

Trong lòng Kỳ Diên nảy ra một loại trực giác vô cùng mãnh liệt.

Cô buột miệng nói ra, “Bờ sông!”

“Tôi cảm nhận được, Giản Nam đang ở bờ sông! Anh ta đang gặp nguy hiểm!”

Giang Nhiễm chợt quay đầu, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.

Ở bờ sông.

Giản Nam đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tay hắn đang cầm một cái thùng được tìm thấy ở trong phòng, khi hắn vừa định múc nước.

Bỗng nhiên, có một tình huống bất ngờ xảy ra.

Một cái cơn sóng thật lớn đột nhiên ập đến, mặt nước lập tức biến thành màu xanh đậm, mùi hôi thối nồng nặc khiến cho Giản Nam phản ứng lại ngay lập tức, biến ra dây leo từ trong tay, muốn rời đi ngay và luôn.

Nhưng ngay sau đó, đối phương lại không định buông tha cho hắn!

Mặc dù hắn đã chạy đi rất xa khỏi bờ sông, nhưng dòng nước vẫn đuổi theo không buông, giống như lúc nào cũng có thể nuốt chửng hắn vào trong nước.

Khi Kỳ Diên và Giang Nhiễm đi ra vừa vặn thấy một màn này.

Giản Nam cũng đã thấy được bọn họ, cuống quít gọi, “Giang Nhiễm!!”

Khi Kỳ Diên đang định tiến lên, thì lại bị Giang Nhiễm ngăn cản.

Anh nhàn nhạt mở miệng, “Chờ một chút đã.”

Bước chân của Kỳ Diên chợt dừng lại.

Vốn Giản Nam cho rằng Giang Nhiễm là muốn tới cứu hắn, không nghĩ tới anh vậy mà lại chỉ đứng ở đó, hắn ta hoàn toàn ngây ngốc.

Đầu óc trống rỗng.

Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, nỗ lực giãy giụa nói, “Giang Nhiễm! Mau cứu cứu tôi!”

Giang Nhiễm nói, “Con người thường dễ dàng tìm thấy được sức mạnh tiềm ẩn ở trong nghịch cảnh.”

Anh lạnh lùng phun ra mấy chữ, “Hắn ta quá yếu.”

Không đáng để cứu.

“Đó là một loài cá biến dị, có thể tạo ra ảo giác, hiện tại chúng ta đang đứng ở bên trong ảo cảnh của nó, nếu hắn ta có thể bình tĩnh lại, thì với thân phận là một dị năng giả song hệ, hắn ta hoàn toàn có thể thoát được.” Giang Nhiễm hơi mỉm cười, “Nếu hắn muốn đi theo chúng ta, thì phải chứng minh được bản thân không phải là phế vật.”

Lời nói của Giang Nhiễm, lạnh lùng đến không tưởng.

Mà Kỳ Diên cũng vì những lời này mà xóa bỏ suy nghĩ muốn tiến lên phía trước.

Cùng với thời gian trôi đi, sự giãy giụa của Giản Nam ngày càng trở nên yếu ớt hơn, tâm như tro tàn.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, nhìn dòng nước dưới thân mình.

Chẳng lẽ hắn sẽ cứ như vậy mà chết đi sao?

Rồi trở thành phế vật trong mắt Giang Nhiễm?

Bỗng hắn nắm chặt tay, nhớ lại những cảnh trước đó.

Máu tràn ra khỏi khóe môi, nhìn chằm chằm về phía Giang Nhiễm.

Không!

Không thể!

Bỗng nhiên Giản Nam huy động tinh thần lực, trong nháy mắt dây leo thuộc dị năng hệ mộc đã bay ra ngoài.

Loại sinh vật này, không có khả năng không có nhược điểm!

Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, dây leo bám chặt vào cơn sóng đằng sau, tiếp theo đó, ngọn lửa của dị năng hệ hỏa bốc lên trong nháy mắt.

Sinh vật phía dưới lao lên, dường như nó đã bị thương mà kêu lên một trận thảm thiết!

m thanh chói tai như là đánh vào tận linh hồn, khiến cho Giản Nam lại phun một ngụm máu ra.

Giang Nhiễm nhíu mày, trực tiếp đứng che ở trước mặt Kỳ Diên.

Mà lúc này Giản Nam cũng đã phản ứng lại.

Chính là lúc này!

Hắn điều khiển dây leo, đánh mạnh vào nơi phát ra âm thanh.

“Bùm ——”

Một dòng điện xen lẫn tiếng nổ mạnh vang lên.

Trong nháy mắt Giản Nam đã bị văng ra xa đến mười mét.

Kỳ Diên vội vàng lao tới, khi vừa định đỡ hắn dậy thì lại bị Giản Nam mạnh mẽ đẩy ra.

Giang Nhiễm chậm rãi đi về phía này, từ trên cao nhìn xuống.

“Vừa rồi rõ ràng anh có thể ra tay sớm hơn một chút.” Hắn phun ra một ngụm máu tươi, giọng nói khàn khàn, trong ánh mắt tràn đầy sự phức tạp và tức giận.

“Đúng vậy, nhưng tôi vẫn được tính là ân nhân cứu mạng của anh đó.”Ánh mắt của Giang Nhiễm vẫn lạnh nhạt như cũ, khẽ cong môi nói, “Dùng loại ánh mắt này để nhìn ân nhân cứu mạng của mình, đây chính là cách để anh báo đáp sao?”