Chương 14: Cứu hay không cứu

Phản ứng của Kỳ Diên cũng rất nhanh, cô thu con lừa nhỏ lại, nhanh chóng chui vào một góc nhỏ.

Quay đầu lại, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng của các chỗ khác.

Giang Nhiễm đứng ở đằng trước, cây kiếm trong tay anh chuyển động cực kỳ nhanh đến mức chỉ còn nhìn thấy tàn ảnh, mỗi lần chém đều vô cùng chuẩn xác.

Nhưng có quá nhiều tang thi, dù có cẩn thận đến đâu thì anh vẫn bị tang thi cào bị thương, máu tươi chảy ra.

Nhưng ánh mắt của anh vẫn kiên định, không lùi lại dù chỉ một bước, lôi điện trong tay anh cũng chuyển động nhanh không kém, trong nháy mắt đã có thể khiến cho những con tang thi ở gần nổ tung.

Kỳ Diên vừa đổ xăng xong, vừa vặn thấy một màn này, trái tim cô đột nhiên đập liên hồi.

Diệp Bạch không chú ý nhiều như vậy, vội vàng nói, “Nhanh lên, mau lên xe.”

Kỳ Diên cưỡi lên con lừa nhỏ, Diệp Bạch cũng cưỡi lên ngay sau cô, khi vừa đi đến trước mặt Giang Nhiễm, bỗng nhiên Kỳ Diên ý thức được cái gì đó, cô nhìn về phía trước, đột nhiên nói, “Không được, không còn kịp nữa rồi.”

Có quá nhiều tang thi, Giang Nhiễm không thể bỏ hết chúng lại được.

Biện pháp duy nhất chính là trốn!

Nghĩ đến đây, đột nhiên cô quay đầu xe lại.

Mà Diệp Bạch đã bị hành động này của cô làm cho khó hiểu, “Cô đang làm gì vậy?”

Diệp Bạch trợn tròn mắt, “Anh ấy vừa mới cứu chúng ta mà?”

Diệp Bạch đột nhiên kéo cô, vẻ mặt không thể tin nói: “Anh ấy vừa mới dùng mạng mình thay chúng ta ngăn tang thi lại, sao cô có thể trực tiếp bỏ rơi anh ấy như vậy được chứ?!”

Ánh mắt của Kỳ Diên mang theo hàn khí, ra vẻ lãnh đạm lạnh lùng hoàn toàn khác với vẻ ngoài của cô, cô đột nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Anh muốn xuống xe sao, nếu muốn thì cút nhanh đi.”

Cô rất bình tĩnh.

Cô biết bản thân đang làm gì.

Nếu như bây giờ cô đi cứu Giang Nhiễm, thì rất có thể cô sẽ đi tìm chết.

Nhưng Giang Nhiễm thì không giống vậy.

Anh là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong quyển sách này, nhất định anh có thể sống sót.

Kỳ Diên quay đầu, nhìn về phía Giang Nhiễm.

Đối phương cả người đã bị dị năng hệ lôi bao phủ, mỗi một động tác của anh đều không hề do dự, nhưng toàn thân đã có không ít vết thương.

Đúng lúc này, trước mắt anh, một con tang thi cực kỳ lớn đột nhiên xuất hiện.

Về mặt hình thể, những con tang thi khác hoàn toàn không thể so sánh được với nó.

Mà Kỳ Diên cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, nó chính là tang thi vương vào lúc đầu mạt thế!

Tang thi vương ngước mắt nhìn anh, rồi nó đột nhiên ngẩng đầu lên trời, phát ra một trận rít gào.

Nó đang tấn công tinh thần!

Giọng nói nôn nóng gấp gáp của Diệp Bạch quanh quẩn bên tai cô, “Anh ấy đã làm được đến vậy vì chúng ta, tại sao cô có thể mặc kệ sống chết của anh ấy như vậy được chứ!”

Kỳ Diên vẫn không dao động.

Anh ta nghiến chặt răng, “Nếu cô không đi cứu, thì để tôi đi cứu!”

“Muốn chết thì cùng chết đi!”

Động tác của Kỳ Diên bỗng nhiên dừng lại.

Đột nhiên trong đầu hiện lên những hình ảnh ở chung cùng Giang Nhiễm.

Đúng vậy.

Tuy rằng bên ngoài Giang Nhiễm tỏ ra lạnh nhạt, nhưng từ trước đến nay anh đều đối xử với cô không tệ.

Thậm chí sau khi mạt thế ập đến, anh còn giữ lại cả thức ăn dành cho cá cho cô, còn thường xuyên hỏi cô muốn ăn gì, sau khi biết cô bị nhiễm virus tang thi cũng không có vứt bỏ cô, còn nhường cho cô cái giường duy nhất.

Khi Diệp Bạch vừa định nhảy xuống từ con lừa nhỏ.

Kỳ Diên lại đột nhiên vặn tay ga tăng tốc con lừa nhỏ, bỗng nhiên xông lên trước.

Giang Nhiễm cũng xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Đồng tử của anh hơi co lại.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Sức mạnh của con tang thi kia quá lớn, anh không thể tránh đi được.

Anh giơ tay lên dứt khoát tạo ra một lá chắn không khí.

“Bùm ——”

m thanh vỡ vụn của không khí vang lên, thứ cuối cùng Kỳ Diên nhìn thấy là một luồng ánh sáng trắng.