Chương 15: Bản đồ đưa đến cửa

Đau……

Khi tỉnh lại, Kỳ Diên cảm thấy toàn thân đau nhức.

Cô cau mày, liều mạng muốn mở mắt ra.

“Kỳ Diên, cô tỉnh lại rồi sao?” Diệp Bạch kinh hỉ.

Kỳ Diên mở mắt ra, lại vừa vặn nhìn thấy Giang Nhiễm ở bên cạnh.

Ánh mắt của Giang Nhiễm mang theo sự lạnh nhạt, bưng một cái chén nhìn có vẻ như là đang đựng thuốc, đặt ở một bên, không nói gì.

Diệp Bạch gãi gãi đầu, cũng không biết nên nói gì cho phải, anh ta cẩn thận mở miệng, “Hai người nói chuyện trước đi?”

Anh ta không biết quan hệ của hai người là gì, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra chắc chắn không phải là quan hệ bình thường.

Sau khi Diệp Bạch rời đi, Giang Nhiễm mở miệng trước, “Cô vốn không cần phải cứu tôi.”

Kỳ Diên nhìn anh không chớp mắt, cười hì hì nói, “Là tôi tự nguyện.”

“Sao anh lại có thể sống sót?” Kỳ Diên tò mò hỏi, “Hơn nữa dường như hai người các anh không có bị làm sao cả?”

Vì sao chỉ có mỗi mình cô là hôn mê bất tỉnh chứ?

“Cô có còn nhớ viên đá năng lượng màu trắng trước đó không?” Giang Nhiễm nhìn Kỳ Diên.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì con cá biến dị mà trước đó chúng ta gặp phải rất có thể sẽ biến thành một con cá biến dị vương, nhưng nó đã xui xẻo đυ.ng phải chúng ta, chúng ta đã lấy được hạch năng lượng của nó.” Giang Nhiễm nói, “Hạch năng lượng có thể khiến cho nó càng trở nên mạnh hơn, cũng ẩn chứa sức mạnh hiện có của bản thân nó.”

“Nhưng có xác suất để có thể kích hoạt được, may mắn thay, dù tỷ lệ chỉ là 0.1% nhưng cũng đã bị chúng ta kích hoạt được.” Anh vừa nói vừa nhìn Kỳ Diên, không bỏ sót bất kỳ sắc mặt nào của cô.

Kỳ Diên chớp mắt, “Ồ” một tiếng, “Còn sống là tốt rồi.”

"Nhiều tang thi như vậy, tất cả đã đều bị hạch năng lượng tiêu diệt rồi sao?”

“Diêu Bạch có thể lái xe.” Giang Nhiễm giải thích.

Kỳ Diên ngoan ngoãn, một hơi uống hết cả chén thuốc.

Giang Nhiễm hỏi, “Cô có thích ăn gì không?”

“Coca, bim bim khoai tây, que cay?”

Giang Nhiễm nói, “Trong không gian đều có.”

Kỳ Diên: “Tất cả đều cho tôi sao?”

“Đều cho cô hết đó.” Giang Nhiễm nhẹ giọng nói, “Coi như là để báo đáp ơn cứu mạng đi?”

Kỳ Diên cười tủm tỉm, không tiếp tục mở miệng nữa, cô ngồi dậy, muốn xuống nhà xem Diệp Bạch thế nào.

Diệp Bạch nhiệt tình chào hỏi với Giang Nhiễm, sau đó vội vàng thấp giọng hỏi Kỳ Diên, “Cô cảm thấy thế nào rồi?”

Kỳ Diên lắc đầu, “Tôi không có việc gì.”

“Chuyện của cô, tôi không có nói.” Diệp Bạch nhỏ giọng nói, “Nhưng vốn tôi cho rằng cô sẽ bỏ mặc anh Giang, không nghĩ tới……”

Anh ta nói xong, lại liếc nhìn cô một cái.

Không nghĩ tới, cô vậy mà lại trở về cứu Giang Nhiễm.

Đối mặt với những lời nói của Diệp Bạch, Kỳ Diên không để ý nhiều, ánh mắt lại nhìn về phía Giang Nhiễm, “Chỉ cần anh biết là được.”

Giang Nhiễm mắt nhìn thẳng, "Hiện tại chúng ta đang ở thành phố C, cách thành phố A khoảng năm giờ lái xe.”

“Tin tốt là hiện tại chúng ta đã có hai người có thể lái xe.”

“Tin xấu là chúng ta không biết đường đi.”

Diệp Bạch gãi đầu, “Vì sao chúng ta nhất định phải đi đến thành phố A? Thành phố C nơi chúng ta đang ở hiện tại không có người. Trên đường hẳn là có rất nhiều vật tư, đủ cho chúng ta tiêu xài, sử dụng một thời gian.”

Kỳ Diên nói, “Là một thời gian, không phải là cả đời.”

“Nơi có con người có nghĩa là sẽ có hy vọng.”

Diệp Bạch còn mở miệng nói tiếp, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, cuối cùng mới nói, “Nhưng chúng ta lại không có bản đồ, có thể làm gì được đây?”

Nhưng sau đó, một giọng nam thô lỗ đột nhiên từ bên ngoài truyền đến: “Mã Đức, nơi này là địa phương quái quỷ gì vậy? Không có vật tư, phụ nữ cũng không có, vừa nãy còn có nhiều tang thi như vậy, may mà còn có kỹ năng ẩn thân.”

Phía sau hắn, còn có hai tên tiểu đệ đi theo.

Một tên tiểu đệ nịnh bợ nói, “Anh Lỗ, anh đừng có gấp, dị năng giả như anh, không phải ở đâu cũng có. Với chỗ vật tư mà chúng ta có, thì cũng đã đủ để trụ được đến khi đi đến thành phố A rồi.”

Một tên tiểu đệ khác còn chân chó hơn, “Đúng vậy đó, chúng ta còn có cả bản đồ nữa, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao? Ở căn cứ sẽ có rất nhiều.”

“Anh Lỗ của chúng ta chính là dị năng giả, ai dám không đồng ý thì liền ném cô ta ra ngoài cho tang thi ăn!”

Nghe thấy những lời này, ánh mắt của Giang Nhiễm dần trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Kỳ Diên xoay người, đáy mắt nảy lên một tia giảo hoạt, “Không phải là đã có bản đồ tự đưa tới cửa đây rồi hay sao?”