Chương 22: Anh không cảm thấy đói sao?

Cho nên anh ta ‘may mắn’ nằm trong phần tỷ lệ này?

Ánh mắt của Diệp Bạch phức tạp, “Cảm ơn anh.”

Diệp Bạch nói một cách vô cùng trịnh trọng.

“Không cần cảm ơn đâu.” Giang Nhiễm nói, “Anh đi hấp thụ tinh hạch trước đi.”

Nói xong anh nhìn về phía bụi cỏ bên cạnh, Diệp Bạch hiểu ra, anh ta đi vào trong bụi cỏ, để lại không gian riêng tư cho Kỳ Diên và Giang Nhiễm.

Kỳ Diên lấy sữa ong chúa ra, “Đây là đồ của anh.”

Giang Nhiễm nói, “Cho cô đó.”

Kỳ Diên kinh ngạc nhìn anh, “Không phải nó có thể dùng để tăng dị năng sao? Anh là dị năng giả hệ lôi, thứ này đối với anh sẽ càng có tác dụng hơn mới phải.”

“Dị năng của cô còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, có khả năng uống nó vào sẽ có tác dụng với cô.” Giọng điệu của Giang Nhiễm nhàn nhạt, anh tìm một vài nhánh cây ở xung quanh, sau đó bỗng nhiên nói, “Trong không gian còn có thịt không? Lấy ra đi.”

*

Hoàng hôn buông xuống, Kỳ Diên thấy Giang Nhiễm nói vậy thì liền uống thử một ngụm nhỏ sữa ong chúa.

Cảm giác như trong miệng toàn là sáp, hoàn toàn khác với vị ngọt mà cô đã tưởng.

Giang Nhiễm nhìn chằm chằm cô: "Có cảm giác gì không?”

Kỳ Diên ngơ ngác lắc đầu.

Không có gì khác thường cả……

“Không cảm nhận được dị năng đang dao động sao?”

“Không có.” Kỳ Diên ngoan ngoãn trả lời.

Trực giác cũng không có tăng thêm.

Giang Nhiễm trầm mặc một lát, sau đó bắt đầu nướng thịt.

Kỳ Diên buồn rầu nhìn miếng thịt nướng, cảm thấy bụng rất đói.

“Ùng ục ~”

Cô xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.

Từ sau khi xuyên đến mạt thế, mỗi ngày cô đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Nếu có thể ăn no thì tốt rồi……

Khi cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì đột nhiên Diệp Bạch chui ra từ trong bụi cỏ, hưng phấn nói, “Anh Giang!”

Giang Nhiễm và Kỳ Diên đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Làn da xanh trắng của Diệp Bạch đã trở nên bình thường, mà những mảng da bong tróc trước đó cũng đã biến mất rõ ràng đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, khuôn mặt đã có thêm huyết sắc, anh ta kích động nói, “Hai người mau nhìn xem, tôi thật sự biến lại thành người rồi!”

Kỳ Diên cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Hiện tại anh còn chưa phải là người, chỉ là thoạt nhìn khá giống với người mà thôi.” Giang Nhiễm nói, “Sữa ong chúa có thể khống chế tốc độ bị tang thi hóa, nhưng không thể tiêu diệt được tận gốc virus tang thi.”

Diệp Bạch sửng sốt, nhưng cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần, gãi gãi đầu, nói: “Không sao, được như này là tôi đã thấy thỏa mãn rồi.”

Giang Nhiễm ngồi ở bên cạnh, trở mặt thịt nướng trong tay, “Hãy nói về kế hoạch sau này của anh đi.”

Diệp Bạch đi đến bên cạnh chỗ anh đang nướng thịt, nuốt nước miếng trong im lặng, nâng cao giọng nói, “Hiện tại tôi đã biến thành tang thi! Đương nhiên là phải đi ngắm non sông bốn bể rồi!”

Dù sao anh ta cũng không bị ảnh hưởng gì bởi tang thi.

Giang Nhiễm liếc nhìn anh ta một cái, “Lúc không có đồ ăn, tang thi có thể sẽ ăn thịt cả đồng loại.”

Diệp Bạch: “……”

Bỗng nhiên Kỳ Diên nhớ tới cái gì đó, “Anh sẽ không cảm thấy đói sao?”

“Có chứ, nhưng mà tôi có thể ăn chay!” Diệp Bạch đúng lý hợp tình mà nói, “Sau khi biến thành tang thi, vị giác của tôi dường như đã biến mất, dù ăn chay hay ăn thịt thì cũng đều giống nhau.”

Thì ra là thế.

Giang Nhiễm nhìn về phía Kỳ Diên, nhàn nhạt mở miệng, “Tôi đi đến thành phố A, không phải là vì để đi đến căn cứ, nếu mấy người muốn rời đi, thì hiện tại có thể đi.”

Khi lời này của anh được thốt ra, cả Diệp Bạch và Kỳ Diên đều ngây ngẩn cả người.

Diệp Bạch mở miệng trước tiên, cảm thấy ngoài ý muốn nói, “Anh chắc chắn chứ? Căn cứ ở thành phố A có thể nói là hy vọng lớn nhất của nhân loại, nếu như anh đi đến đó, nói không chừng anh sẽ có một địa vị không thấp đâu.”

Giang Nhiễm lẳng lặng mở miệng, “Kẻ yếu mới cần có địa vị để chứng minh năng lực của bản thân mình.”

Huống chi, có những thứ còn quan trọng hơn.

Sai lầm lớn nhất kiếp trước của anh chính là đến đó gặp được Nhan Thần.

Anh nhìn về phía Kỳ Diên.

So với Diệp Bạch, anh càng muốn biết sự lựa chọn của Kỳ Diên là gì hơn.