Chương 23: Bạch tinh

Bỗng nhiên Kỳ Diên nói, “Cho nên, anh muốn đi đến một nơi rất nguy hiểm nào đó sao?”

Giang Nhiễm nói, “Đối với tôi thì không tính là nguy hiểm.”

Vậy có nghĩa là đối với cô thì có.

Kỳ Diên làm ra vẻ cân nhắc kỹ lưỡng, sau đó đưa ra quyết định, “Tôi có thể đi cùng với anh.”

“Tại sao?” Ánh mắt của Giang Nhiễm nhìn thẳng vào cô, “Nếu cô không muốn đi, thì không gian tôi có thể để cho cô, hơn nữa còn có thể đưa cô đến căn cứ thành phố A.”

Kỳ Diên phun tào, “Căn cứ cũng không phải nơi có thể luôn bảo vệ cho kẻ yếu.”

Hiện tại cô muốn dị năng thì không có dị năng, muốn thực lực cũng không có thực lực, trên người còn mang theo vật tư, một khi bị phát hiện thì chỉ có thể chấp nhận số phận bị đánh bị cướp.

Huống chi, Giang Nhiễm đối xử với cô đúng thật là không tồi.

Không, không phải không tồi, mà phải gọi là khá tốt.

Đi theo ai thì tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhưng đi theo Giang Nhiễm thì sẽ không.

Anh thậm chí còn sống lâu hơn cả nam nữ chính……

Ánh mắt của Giang Nhiễm trở nên hòa nhã hơn một chút.

“Được rồi.” Anh hơi cong môi, “Vậy thì cô liền đi theo tôi đi.”

“Tôi cũng muốn đi theo hai người!” Diệp Bạch giơ cao tay, “Dù sao hiện tại tôi cũng không biết là mình muốn đi đâu làm gì.”

“Được thôi.” Giang Nhiễm nói.

Anh vừa mới nói xong đã thấy hai mắt của Diệp Bạch sáng rực lên, xoa xoa tay, “Vậy hiện tại tôi có thể ăn thịt nướng được không?”

Giang Nhiễm: “……”

Kỳ Diên: “……”

Diệp Bạch cười ha ha hai tiếng, thấy bọn họ không nói gì liền dứt khoát coi như bọn họ đã đồng ý, anh ta liền giơ tay định cầm lấy miếng thịt lớn nhất thì lại bị Giang Nhiễm lấy đi trước, “Cái này không phải là cho anh.”

Diệp Bạch ủy khuất nói, “Vì sao chứ!? Rõ ràng là tôi lấy trước mà!”

“Trước đó anh đã nói là anh không ăn thịt mà.” Giang Nhiễm đưa miếng thịt đến trước mặt Kỳ Diên, “Cho cô.”

Anh nói, “Bổ sung dinh dưỡng đi, nhỡ đâu dị năng thăng cấp thì sao?”

Nhìn miếng thịt nướng trước mặt, hai mắt Kỳ Diên phát sáng, không chút khách khí mà nhận lấy.

Diệp Bạch: “Lúc đó là do tôi không có vị giác!”

Sau khi anh ta biến thành tang thi, dù ăn thứ gì cũng có vị nhạt như nước ốc, nên đương nhiên mới vô cảm với thịt!

Giang Nhiễm đang định ăn một miếng thịt thì dừng lại, sau đó đưa cho anh ta miếng thịt to thứ hai.

Diệp Bạch lập tức cảm động không thôi, “Anh Giang! Anh đúng là người tốt!”

Hai mắt anh ta rưng rưng cắn một miếng thịt.

Giây tiếp theo ——

“Cạch!”

Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Diệp Bạch che miệng, trợn tròn mắt.

Vì sao miếng thịt này lại cứng như vậy được chứ?!

Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn cắn lại một miếng nữa.

“Khoan đã.” Đột nhiên Giang Nhiễm mở miệng, nói: “Hình như bên trong có thứ gì đó.”

Lúc này Kỳ Diên cũng phản ứng lại, cô lấy ra con dao găm mà bản thân luôn mang theo bên mình, rạch một đường lên trên miếng thịt.

Ở chỗ Diệp Bạch vừa cắn, trùng hợp lộ ra một viên tinh hạch màu trắng.

“Là bạch tinh.” Giang Nhiễm nói, “Có thể ăn, ăn một viên có thể no được mười bữa.”

“Vì sao trước nay tôi chưa từng gặp qua?” Diệp Bạch có chút khó tin, “Chỉ một viên bé như này thôi mà còn có thể khiến cho tôi no được mười bữa sao?”

“Anh có thể thử xem.” Giang Nhiễm giải thích, sau đó lại nghĩ tới cái gì mà cầm bạch tinh đi, “Thôi, dù sao anh cũng có thể ăn được cỏ, đưa cho anh thì thật lãng phí.”

Kỳ Diên cũng không nghĩ tới vậy mà lại là thứ này.

Trong trí nhớ của cô, bạch tinh là một loại đồ ăn tiến hóa tự nhiên, phải đến hậu mạt thế mới xuất hiện, nó ẩn chứa một nguồn năng lượng rất lớn, hơn nữa còn cực kỳ hiếm thấy.

“Trước đó tôi đã kiểm tra qua chỗ thịt này, hơn nữa mấy miếng thịt này đều là do tôi cắt bừa, không có quy luật nào cả.” Giang Nhiễm nói với giọng điệu ôn hòa và lạnh nhạt, “Vậy nên, hẳn là nó vừa mới được hình thành.”

Nhưng làm sao có thể?

Bỗng nhiên Kỳ Diên nhớ tới nguyện vọng trước đó của mình.

Nếu có thể ăn no thì tốt rồi……