Chương 24: Đừng xem thường khả năng thích ứng của con người

Kỳ Diên ngước mắt lên, lại trùng hợp chạm mắt với Giang Nhiễm, suy nghĩ vừa rồi lập tức bị cô phủ nhận.

Không thể có khả năng cô nói gì cũng linh nghiệm như thế được, đúng không?

Diệp Bạch chỉ cảm thấy mơ hồ.

Anh ta không tin mà cắt thêm hai miếng thịt nữa ra, quả nhiên, tất cả đều có bạch tinh bên trong.

“Nếu đã có, vậy thì thu lại hết toàn bộ đi.” Kỳ Diên nói, sau khi nói xong, cô trực tiếp thu mấy viên bạch tinh vào trong không gian.

Diệp Bạch trơ mắt nhìn bạch tinh đột nhiên biến ở trước mặt mình.

Anh ta vốn đã quen với những chuyện kỳ quái, nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò hỏi: “Cô có không gian thần kỳ gì đó sao?”

Kỳ Diên gật đầu, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì đó, “Nếu chúng ta muốn đi đến thành phố A thì nên tìm bản đồ ở đâu?”

Giang Nhiễm chỉ ngón tay về một hướng, ngẩng đầu lên nói: “Anh Lỗ vẫn còn ở chỗ đó.”

Ba người lập tức trở về chỗ trước đó mình đã đi qua.

Nhưng ở chỗ cây dây leo mà Kỳ Diên đã dùng để trói người lại không có một bóng người.

“Hắn ta đã chạy mất rồi sao?” Vẻ mặt Kỳ Diên bình tĩnh nói.

“Không, vẫn chưa đâu.” Giang Nhiễm nhắm mắt lại, tinh thần lực bao trùm khắp khu rừng, sau đó một lần nữa nhìn về phía cô, “Hắn ta đang ở gần đây.”

Kỳ Diên hít một hơi thật sâu, “Hắn ta có năng lực ẩn thân.”

Trong lòng cô cảm thấy có chút áy náy.

Nếu không phải là vì cô……

“Chuyện này là do tôi sơ suất.” Đột nhiên Giang Nhiễm bình thản nói, “Là do tôi không chủ động hỏi hắn ta.”

Kỳ Diên chợt cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì bỗng nhiên ánh mắt của Giang Nhiễm trở nên sắc bén, cây kiếm sau lưng bay ra, đâm thẳng về phía sau Kỳ Diên.

Một dòng máu phun ra, thân ảnh của anh Lỗ cũng hiện ra.

Giang Nhiễm đi đến đứng trước mặt hắn ta, anh từ trên cao nhìn xuống, “Đường đi đến thành phố A đi như nào?”

Khuôn mặt của anh Lỗ có chút vặn vẹo, giống như đã bị dọa sợ đến tè ra quần, “Anh Giang, cầu xin anh tha mạng cho tôi…… Tôi chỉ là muốn lấy được sữa ong chúa mà thôi…… Lần này tôi thật sự không có ác ý……”

Giang Nhiễm hỏi lại lần nữa, “Đường đi đến thành phố A đi như nào?”

Ngữ điệu của anh trở nên lạnh lẽo hơn, ánh mắt cũng ngày càng thâm trầm.

Anh Lỗ lắp bắp mở miệng, “Đi ra khu khỏi rừng này…… Bên ngoài có một con đường lớn, chỉ cần đi dọc theo con đường này……”

Sau khi hắn nói xong, liền cảm thấy trước mắt lóe lên một tia máu, máu chảy ra không ngừng.

Thấy một màn này, đồng tử của Kỳ Diên đột nhiên co rút lại.

Nhưng đột nhiên Giang Nhiễm thu hồi tầm mắt, rồi nhìn về phía Kỳ Diên.

Diệp Bạch sớm đã nhìn quen cảnh đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ này, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Nếu như đã biết đường rồi, vậy thì chúng ta liền xuất phát thôi.”

Kỳ Diên ngẩn người, rũ mắt, vội vàng gật đầu.

Nhìn thấy cảnh Giang Nhiễm gϊếŧ người, với việc nhìn thấy những người khác gϊếŧ người là không giống nhau.

Nhưng rất nhanh cô cũng đã lên tiếng, “Trời sắp tối rồi, trong không gian của tôi có lều, chúng ta có thể ở tạm nơi này một đêm.”

“Trong không gian chỉ có một cái lều.” Rồi Giang Nhiễm đột nhiên đổi chủ đề nói, “Có phải là rất khó tiếp thu hay không?”

Anh cũng không phải là một người tốt gì cả.

Kỳ Diên suy nghĩ một chút, “Cũng không phải là như vậy.”

“Chỉ là quá đột ngột chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà thôi.”

“Cô đã cho hắn một cơ hội rồi.” Giang Nhiễm tiếp tục nói, “Nếu lần này lại tiếp tục bỏ qua cho hắn, thì lần tiếp theo hắn cũng sẽ không vì thế mà bỏ qua cho cô đâu.”

Nếu đã vậy, còn không bằng nhổ cỏ tận gốc.

Kỳ Diên lắc đầu, “Tôi biết.”

Cô không nói gì nữa, thoáng nhìn qua thi thể của anh Lỗ, rồi sau đó cất bước rời đi, đi về phía ngoài rừng cây.

Nơi này ở xa trung tâm thành phố, sự uy hϊếp đến từ tang thi cũng ít hơn rất nhiều, ngoài ra còn có vài động vật biến dị hiếm gặp.

Cô lấy lều trại trong không gian ra, Giang Nhiễm giúp cô cùng nhau dựng lều.

“Kỳ Diên.” Giang Nhiễm gọi tên cô, “Tôi không biết khi cô là cá, thế giới trong mắt cô như thế nào, nhưng có một điều cô cần phải hiểu rõ, hiện tại là mạt thế.”

Hô hấp của anh đều đều, nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, không để lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cô, “Giờ là thời đại cá lớn nuốt cá bé, nếu như cô không cố gắng để trở nên mạnh mẽ, thì người nằm trên đất tiếp theo sẽ có thể là cô.”

Kỳ Diên nghe anh nói vậy, bỗng nhiên bật cười, làn da trắng nõn mịn màng, dáng vẻ thanh thuần đến lay động lòng người, “Giang Nhiễm, anh đừng xem thường khả năng thích ứng của con người.”