Chương 6: Đào được cái gì

Giản Nam……

Cô đã nhớ ra rồi.

Giản Nam là là một trong những nhân vật cốt lõi của cuốn sách, đồng thời cũng là nhân vật chủ chốt để giúp cho sau này nam nữ chính tiêu diệt Giang Nhiễm.

Hắn lấy danh bạn cũ mà nhận được sự tín nhiệm của Giang Nhiễm, nhưng trên thực tế lại dùng ma túy để khiến vết thương cũ của Giang Nhiễm tái phát vào đêm trước khi xảy ra trận chiến với nam nữ chính, và cuối cùng anh đã đồng quy vô tận với nam nữ chính.

Không nghĩ tới, Giản Nam vậy mà đã từng cầu xin Giang Nhiễm giúp đỡ……

Giang Nhiễm rũ mắt, trước sau vẫn lạnh lùng như cũ.

Nếu Giản Nam không gặp được nam nữ, thì hẳn là Giang Nhiễm sẽ sống được càng lâu hơn có đúng hay không?

Kỳ Diên suy nghĩ xem nên nói như thế nào để khuyên bảo Giang Nhiễm một chút.

Cô liếc nhìn Giang Nhiễm một cái, thì bắt gặp ánh mắt của anh.

Kỳ Diên lập tức chút chột dạ, Giang Nhiễm nhíu mày.

Không khí trở nên quỷ dị không thôi.

Kỳ Diên suy nghĩ xong rồi, một giây trước khi cô kịp mở miệng, Giang Nhiễm lại đột nhiên nói trước, “Nếu muốn đi theo thì cậu tự thu dọn đồ đạc của mình cho tốt đi.”

Ánh mắt của anh lạnh lùng mà liếc qua, “Cả một đường này, tôi sẽ không cung cấp bất kỳ một vật tư nào cho cậu đâu.”

Trong nháy mắt, Giản Nam trợn trừng mắt, giọng điệu cũng lập tức trở nên kích động, “Cậu nói cái gì cơ?”

Thật không thể ngờ được, Giang Nhiễm vậy mà lại có thể đồng ý một cách nhẹ nhàng như thế……

Kỳ Diên cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Nhiễm.

Cô nhớ rõ ở trong sách, khi Giản Nam bị tang thi làm cho bị thương đến mức chỉ còn một hơi thở cuối cùng thì được vai chính cứu giúp.

Cho nên hẳn Giang Nhiễm đã cự tuyệt Giản Nam mới phải.

Nhưng là lần này, vì sao lại không có…..?

Giang Nhiễm lãnh đạm nói, “Thời gian không còn sớm nữa.”

Hai người vội vàng đi theo.

Tang thi sợ ánh sáng mặt trời, ban ngày tang thi hành động chậm chạp, sức mạnh cũng giảm xuống.

Không biết Giang Nhiễm nghĩ tới cái gì, lại đột nhiên dừng lại, ném cho Kỳ Diên một cái chủy thủ*, “Dùng để phòng thân.”

*Chủy thủ: (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm.

Kỳ Diên còn chưa kịp hỏi gì thì đã thấy Giang Nhiễm cầm cây kiếm trên tay, lập tức xông vào trong bầy tang thi.

Đám tang thi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cắt thành từng khối như là cắt củ cải.

Mùi hôi thối nồng nặc.

Kỳ Diên theo bản năng bịt chặt mũi lại.

Mà Giản Nam ở bên cạnh bởi vì tối hôm qua mới nhìn thấy tang thi khổng lồ nên không khống chế được mà nôn ra, nhưng trong bụng lại không có gì để nôn ra.

Đối với những con tang thi này, Giang Nhiễm đều không chút cảm xúc mà thuần thục cắm cây kiếm vào trong đầu tang thi, sau đó moi tinh hạch trong đầu nó ra.

Kỳ Diên lại đột nhiên mở miệng, “Khoan đã.”

Cô chỉ vào một cỗ thi thể khác, “Lấy cái này đi.”

Giang Nhiễm: “?”

Cô vội vàng giải thích, nói: “Tôi cảm thấy, bên trong nó có một thứ gì đó.”

Giang Nhiễm nhìn cô một lúc rồi nói: “Tự mình lấy ra đi.”

Kỳ Diên: “…… Được.”

Cô cầm chủy thủ, có chút không thuần thục mà mở đầu tang thi ra, mùi hôi thối nồng nặc lập tức đập vào mặt.

Cô ghét bỏ tiếp tục đào sâu hơn, đào liên tục vài lần nhưng lại không tìm thấy gì.

Chẳng lẽ cảm giác của cô sai rồi sao?

Kỳ Diên có chút không cam lòng tiếp tục đào tiếp, ước chừng sau khi trôi qua vài phút, cuối cùng cô cũng đã đào được thứ gì đó, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy ở tận sâu bên trong có một cục đá màu nâu trông rất bình thường.

Khi Kỳ Diên còn là cá cũng đã từng thấy qua tinh hạch, những tinh hạch đó phần lớn là có đủ loại màu sắc.

Khi cô vừa định thu nó vào trong không gian, thì dường như Giang Nhiễm đã cảm nhận được cái gì đó, ánh mắt anh dán chặt vào trên người Kỳ Diên, “Thứ cô vừa mới đào được là gì?”

Ánh mắt của anh trầm tĩnh, giống như một cái hồ không chút gợn sóng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, giống như là một cái vực sâu không đáy.

Kỳ Diên bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên.

Cô xòe tay ra nói: “Một hòn đá nhỏ trông rất bình thường.”

Giang Nhiễm híp mắt, nhìn về phía tay cô.

Làn da của Kỳ Diên tinh tế đến kinh người, hơn nữa còn rất trắng, giống như là làn da của một đại tiểu thư kiều khí, mười ngón tay không dính nước xuân.

Anh di chuyển tầm mắt, tập trung nhìn vào cục đá nhỏ kia.