Chương 7: Vì sao không cứu người?

Kỳ Diên có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Giang Nhiễm đang ngưng trệ.

“Đây là thứ mà cô cảm nhận được ở tang thi sao?” Giang Nhiễm trầm giọng nói.

Kỳ Diên đưa viên đá nhỏ cho Giang Nhiên, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy…... Nhưng hình như nó không phải là tinh hạch?”

Giang Nhiễm cười nhẹ một tiếng, “Có phải vậy không.”

Đây là một viên tinh hạch có thể ngăn ngừa sự lây nhiễm của virus tang thi……

Kỳ Diên quả thực là rất may mắn.

Nếu cô không thức tỉnh được dị năng, vậy thì viên tinh hạch này sẽ đưa cho cô dùng.

Anh nhìn về phía Giản Nam đứng ở một bên, “Biết lái xe không?”

Giản Nam vội vàng nói, “Biết.”

Giang Nhiễm: “Đi đến thành phố A.”

Anh vừa mới dứt lời, cả Kỳ Diên lẫn Giản Nam đều ngây người.

Giản Nam nhịn không được mà nói, “Giang Nhiễm, cậu xác định là không có nhầm lẫn gì sao? Trước mắt, thành phố A chính là nơi có nhiều tang thi tụ tập lại nhất, hiện tại đi đến thành phố A thì có khác nào là đi tìm chết đâu chứ?”

Giang Nhiễm liếc mắt, ánh nhìn lạnh lùng.

Trong lòng Kỳ Diên chấn động không thôi.

Đúng là thành phố A là nơi có nhiều tang thi tụ tập nhất, nhưng đó cũng là nơi suối nguồn hy vọng của nhân loại.

Sau khi nam nữ chính đi đến thành phố A, họ đã thành lập căn cứ lớn nhất ở Thành phố A kể từ khi mạt thế bắt đầu.

Nếu Giang Nhiễm muốn đi đến thành phố A, vậy hẳn là sẽ đi đến căn cứ.

Rất có thể hai bên sẽ gặp nhau sớm hơn dự kiến.

Trên đường cái có rất nhiều xe, nhưng phần lớn đều đã hư hỏng.

Giản Nam thật vất vả mới tìm được một chiếc có thể đi được, hắn do dự nhìn về phía Giang Nhiễm, nhưng vẫn không nói gì.

Không khí dọc đường vô cùng im lặng.

Giản Nam nhìn thẳng về phía trước, chợt nhìn thấy một bóng người lao ra từ đâu đó nhảy ra.

Hắn phanh gấp lại.

Mọi người trong xe chúi người về phía trước theo quán tính.

Giang Nhiễm duỗi tay chắn phía trước Kỳ Diên, Kỳ Diên lập tức ngã vào l*иg ngực anh.

Mùi hương mát lạnh truyền đến, đây là lần đầu tiên Kỳ Diên thân cận với một người như vậy.

Giọng của Giản Nam trở nên nghiêm túc, “Phía trước có một người phụ nữ.”

Lúc này Giang Nhiễm và Kỳ Diên mới ngước mắt nhìn lên.

Người phụ nữ liên tục đập mạnh vào cửa sổ xe, không thể nói chuyện, hai mắt đỏ bừng, phát ra tín hiệu cầu cứu.

Giang Nhiễm chỉ liếc nhìn cô ta một cái, “Đi thôi.”

Giản Nam không đành lòng nói, “Giang Nhiễm.”

“Tôi nói là đi thôi.” Giọng điệu của Giang Nhiễm lạnh như băng, “Hoặc là cậu xuống xe đi cùng cô ta đi.”

Người phụ nữ cũng cảm nhận được là người trong xe không đồng ý, trong mắt cô ta ướt đẫm nước mắt, liều mạng chỉ về phía sau lưng mình.

Giây tiếp theo ——

Một con tang thi bất ngờ nhảy ra.

Người phụ nữ trừng lớn mắt, ánh mắt mang theo sự khó tin, trong nháy mắt đầu đã bị ăn mất một nửa.

Cửa sổ xe vỡ tan.

Máu bắn lên mặt Giản Nam.

Hắn cũng đơ hết cả người.

Giang Nhiễm là người đầu tiên phản ứng lại, anh lấy cây kiếm ra, bất ngờ nhào lên, dứt khoát lưu loát chém rơi đầu tang thi.

Đồng tử của Kỳ Diên co rút lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại mà không kêu ra thành tiếng.

Trong xe yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở đều đều.

Trên trán Giản Nam nổi lên gân xanh, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Giang Nhiễm, “Vì sao vừa nãy cậu không cứu cô ấy?”

Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức gì……

Giang Nhiễm rũ mắt, “Cậu có thể lựa chọn xuống xe.”

Giọng điệu không chút để ý.

Giản Nam trầm mặc.

Hắn cắn chặt môi, cuối cùng đập mạnh tay vào vô lăng.

“Xuống xe đi.” Kỳ Diên đánh vỡ không khí trầm mặc, cô liếc nhìn Giang Nhiễm một cái, thử mở miệng nói, “Hiện tại người cũng đã không còn nữa, xe cũng đã hỏng, hơn nữa nơi này còn có mùi máu tươi, nếu cứ ở nơi này lâu thì khả năng cao sẽ càng ngày càng có nhiều tang thi bị hấp dẫn mà tới……”

Giản Nam ngước mắt nhìn cô một cái, đôi mắt tràn đầy tơ máu, dùng sức mở mạnh cửa xe ra, rồi sau đó trực tiếp ngồi xuống ven đường.

Kỳ Diên an ủi nói, “Cứ để cho anh ta bình tĩnh lại đi.”

“Cô không sợ sao?” Giang Nhiễm dò hỏi.

“Đương nhiên là sợ rồi.” Kỳ Diên nói tiếp, “Nhưng sợ thì có ích gì chứ?”

Bây giờ chính là mạt thế, nơi cá lớn nuốt cá bé.

Cô cũng không cảm thấy việc làm của Giang Nhiễm có gì sai, cứu người là do lòng tốt chứ không phải là do bổn phận.