Chương 6

06.

Bệnh viện nhân dân đệ nhất Sơn Thành.

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác đi tới khoa nội của tòa ngoại trú, y tá tại quầy tiếp tân vừa vặn đúng là người Vương Nhất Bác gặp qua lúc tới xem bệnh.

Y tá hiển nhiên vẫn nhận ra cậu, ngẩng đầu ánh mắt lập lòe phát sáng, hướng phía cậu lên tiếng chào hỏi: "Soái ca cao lãnh, làm sao lại tới rồi? Vẫn ăn không quen sao? Ăn không được thì đừng có miễn cưỡng bản thân mình mà, hà cớ gì phải cưỡng cầu chứ?"

Vương Nhất Bác không tự nhiên đáp lời: "Không phải, tôi không sao. Tôi là tới hỏi thăm một chút, Vương Quyên có ở đây không?"

Không ngờ tới thần sắc tiểu y tá đột nhiên thay đổi: "Vương Quyên? Cậu hỏi cô ấy có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác mơ hồ cảm thấy bản thân đã tìm thấy ngọn nguồn rồi: "Tôi tìm cô ấy có chút việc, cô ấy không ở đây sao?"

Tiểu y tá nhìn quanh quất bốn phía một chút, thấy không có ai chú ý tới bên này, vẫy tay ra hiệu bọn họ đến gần.

"Thời gian làm việc vốn dĩ không nên tám chuyện không đâu, lại còn là loại chuyện này nữa. Nhưng mà thấy hai người đẹp trai, nói cho hai người biết cũng không sao. Đổi lại hai người phải giữ bí mật, đừng để người khác biết được là hai người biết chuyện này."

"Hôm đó không phải là ngày cậu xuất viện sao? Vương Quyên vừa hay được nghỉ ca đêm, vốn dĩ đang thu dọn đồ đạc thay quần áo, cùng bọn tôi nói chuyện, không ngờ tới tiếp xong một cuộc điện thoại, người ngay lúc đó liền ngất đi luôn."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Mẹ cô ấy ở nhà, không hiểu là nghĩ không thông chuyện gì, nhảy lầu tự sát rồi."

Vương Nhất Bác con ngươi co rút, cùng Tiêu Chiến đối mắt một cái, không lên tiếng.

"Kết hôn mà, hồng bao mọi người đều chuẩn bị xong cả rồi, ai mà ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy, phải đổi thành phong bì trắng. Ngày hôm đó không phải đang đổ tuyết sao, mẹ cô ấy nhảy xuống còn đυ.ng hỏng một chiếc xe. Nghe nói toàn thân ngã đến không nhìn ra hình dạng, cũng chẳng cần đưa tới bệnh viện nữa, vì vậy trực tiếp đưa tới nhà tang lễ chỉnh trang lại. Vương Quyên rất yêu thương mẹ mình, biết được chuyện này đều sắp trụ không nổi, đến bây giờ cũng không tới làm việc. Chúng tôi sau đó có tới thăm cô ấy, mới đầu còn không cho hỏa táng thi thể, nhưng đây không phải là quy định của quốc gia sao, cô ấy tranh không lại. Bây giờ quan tài an trí ở nhà cũ cũng không cho hạ táng. Bạn trai cô ấy vốn dĩ bởi vì muốn xin nghỉ phép về kết hôn, đoạn thời gian đó vẫn luôn ở bên ngoài công tác, nghe nói chuyện này mới lập tức chạy về."

"Kết hôn không phải hỉ sự sao, vì sao lại muốn tự sát? Ba cô ấy đâu?"

"Ông ba cô ấy sao? Đã mất từ sớm, không biết được mấy năm rồi. Trong nhà cũng chẳng còn ai khác nữa. Tôi còn nghe nói" Y tá thần bí thì thầm "mẹ cô ấy hình như vẫn một mực muốn chết, chính là không yên tâm về Vương Quyên, tôi đoán, mẹ cô ấy thấy cô ấy muốn kết hôn, trong lòng yên tâm hơn nhiều rồi, vì vậy mới nhảy lầu."

"Vậy cô có biết địa chỉ nhà cô ấy không?"

Nhà của Vương Quyên ở một huyện của Sơn Thành, không tính là gần.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng lái xe qua đó, trên đường đi Vương Nhất Bác làm sao cũng nghĩ không thông.

"Mẹ cô ấy nếu đã yên tâm rồi mới ra đi, bây giờ vì cớ gì lại quay lại tìm tôi? Thấy Vương Quyên quá thương tâm, muốn tôi tới khuyên bảo cô ấy? Tại sao không phải là chồng cô ấy? Tôi đẹp trai đến vậy sao?"

Tiêu Chiến lại chỉ mím môi, thần sắc gay go khác thường: "Em vừa đi Vương Quyên liền nhận được điện thoại, nói rõ rằng lúc đó mẹ cô ấy đã chết rồi. Thời điểm em tìm Vương Quyên mượn gương, bà ấy rất có thể đã ở bên cạnh. Gương là vật phẩm cá nhân, chồng cô ấy đoạn thời gian đó đều không ở nhà, em lại giới tính nam, rất có khả năng bà đã đem em nhận thành chồng của con gái bà, bà cảm thấy con gái tinh thần sụp đổ là bởi vì em không ở bên cạnh bồi bạn với cô ấy, trước đây dọa em là muốn khiến em quay về ở bên cô ấy, hiện tại...lúc trước tôi cho rằng bà không phải muốn gϊếŧ em, nhưng hình như tôi lầm rồi."

"Hoặc là...bà ấy hối hận rồi."

"Thế nào gọi là hối hận?"

"Bà ấy không muốn chết nữa, mà muốn thay thế em."

___________