Chương 1

Chồng tôi nɠɵạı ŧìиɧ, lại còn bạo hành tôi.

Tôi cầu xin mẹ giúp đỡ, mẹ tôi lại nói:

"Không phải là do mày vô dụng, ngay cả một người đàn ông cũng không giữ được hay sao."

"Chẳng lẽ việc hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ, đánh đập con, cũng là lỗi của con sao?”

Bà ấy tiếp tục nói:

"Vậy thì ... đó chỉ có thể là do mày không có bản lĩnh, không hiểu chuyện."

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa:

"Chính mẹ là người muốn con và hắn kết hôn mà!"

Mẹ nhìn tôi sửng sốt:

“Nếu mày không muốn kết hôn, tao sao có thể ép buộc mày?

Tất cả những chuyện xảy ra đều là do chính mày lựa chọn, mày cả đời cũng đừng trách tao."

Trong một khắc, tôi đã không thể thốt lên lời.

Bà ấy biết rõ thất bại của cuộc đời tôi bắt đầu từ khi nào.

Năm đó, tôi đã đứng nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhưng khi làm bài kiểm tra đầu tiên, tôi phát hiện ra một mảnh giấy không phải của tôi bên trong hộp bút.

Tôi giả vờ bình tĩnh, đợi thi xong mới mở ra xem.

Trong đó viết một dòng chữ: "Bé con, cẩn thận."

Bình thường bà chẳng bao giờ ngó ngàng gì đến thành tích cũng tình hình của tôi ở trường, một lòng chỉ quan tâm đến người chị họ Đàm Tuyết.

Vậy mà trong kỳ thi tuyển sinh đại học lại làm ra loại chuyện này.

Tưởng đã thoát kiếp nạn, nào ngờ thi xong xuôi hết thì bị báo cáo,

Sau khi xác minh, tôi bị kết tội gian lận, toàn bộ điểm thi bị hủy.

Tôi đã kiểm tra các câu trả lời trên Internet, đủ để vào 1 trong các trường 985 là trường yêu thích của tôi.

Nhưng giấc mộng ấy đã tan thành mây khói chỉ vì sự tự ý của mẹ tôi.

Chẳng những thế, tôi thậm chí còn mất cơ hội học lại.

Với tấm bằng cấp 3 của mình, tôi làm việc gì cũng khó khăn.

Chuyện tôi gian lận trong kỳ thi tuyển sinh đại học cũng trở thành câu chuyện phiếm của họ, bị nhai đi nhai lại rất nhiều năm.

Sau khi cha tôi qua đời, tôi đã kết hôn với Giang Đông theo ý muốn của bà.

Mẹ tôi thì thầm vào tai tôi mỗi ngày, yêu cầu tôi hiếu thảo cho đến khi bà ấy nhận được kết quả mong muốn.

Nhưng giờ thì lại biến thành sự lựa chọn của riêng tôi???

Khi tôi bị bạo hành gia đình, mẹ khuyên tôi nên bình tĩnh, đừng

làm ầm ĩ lên và nhắm mắt làm ngơ trước những tổn thương của tôi.

Ngay cả khi tôi chạy trốn về nhà mẹ đẻ, bà ấy vẫn có thể vui vẻ đón Giang Đông về nhà, nấu một bàn toàn những món hắn ta thích và thuyết phục chúng tôi mau chóng làm lành.

Khi tôi phát hiện hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ, muốn ly hôn, bà ấy đổ lỗi cho tôi và nói rằng tôi không thể giữ được đàn ông.

Tôi hoàn toàn chết tâm, không cầu xin sự cảm thông xa vời của bà ấy nữa.

Nhưng trước khi chuẩn bị rời đi, tôi đã nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa mẹ tôi và Đàm Tuyết.

"Giai Giai thật sự sẽ không hận ta sao?"

“Làm sao có thể chứ? Năm đó vì dì mà kết quả thi đại học bị hủy bỏ, nhưng không phải nó vẫn tha thứ cho dì hay sao?

Lúc này đây cũng giống như vậy thôi."

Giọng mẹ hơi vội vàng:

"Cái gì? Ban đầu chính con đã bảo dì đi làm chuyện này còn gì, con là người đi báo cáo, Giang Đông cũng là do con giới thiệu mà."

Đàm Tuyết ra vẻ kinh ngạc:

"Nhưng mà không phải là dì hỏi con nên giữ cô ấy như thế nào sao? Lúc đó con chỉ đùa thôi, ai mà ngờ chứ."

Bấy giờ tôi mới nhận ra rằng những chuyện xảy ra xung quanh tôi không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà đều là do có người cố ý hãm hại.

Tôi thất vọng lái xe về nhà, nhưng ngay sau đó, tôi đã bị tai nạn xe hơi.

Tuy vậy, trong cái rủi lại có cái may, khi mở mắt ra, tôi đã trở lại hồi còn học lớp 12.

Có lẽ là vì ông trời cũng nhìn không nổi một đời vừa buồn cười vừa đáng thương này của tôi chăng?

Sống lại một lần nữa, tôi thề sẽ không để quá khứ ấy lặp lại nữa.