Chương 2.

Có thể là tôi đã quên mất vài điều, nhưng tôi vẫn luôn nhớ sự kiện đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời tôi ở kiếp trước.

Có thể nói, bi kịch của tôi bắt đầu từ đây.

Lúc Tân Cảnh Sinh ngăn cản tôi đi trên đường, tôi nghĩ thầm: "Tới rồi".

Hắn nâng cao vẻ mặt kiêu ngạo, đại phát từ bi chỉ vào tôi:

"Này, tôi cảm thấy cậu không tệ, có muốn hẹn hò với tôi không?"

Tôi sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự nữa, bắt đầu từ giờ phút này.

Xung quanh đều là những tiếng rì rầm sợ hãi, và tôi nhìn thấy Đàm Tuyết trong đám người.

Cô ta lúc này còn quá trẻ nên vẫn không biết che giấu ánh mắt của mình như thế nào.

Cái ánh mắt hả hê khi người khác gặp họa ấy.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tân Cảnh Sinh, mỉm cười nói:

“Ừ.”

Lúc đầu hắn ta hơi ngạc nhiên, có lẽ là vì kết quả không như hắn dự đoán, nhưng điều đó chẳng quan trọng.

Hắn cười ngoác mồm, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, tràn đầy khinh bỉ:

"Tự nhiên nhìn lại thấy cậu cũng không đẹp mắt lắm, tính tình lại nhàm chán, chúng ta chia tay đi."

Trong phút chốc, ai cũng ngầm hiểu đó chỉ là một "trò đùa".

Ánh mắt ghen tị của những người đó trong nháy mắt đã biến thành giễu cợt, chế nhạo tôi không biết trời cao đất rộng, lại dám đồng ý với hắn, còn không xem lại bản thân thế nào.

Chỉ là phản ứng của tôi lại khác hoàn toàn so với những gì họ nghĩ và họ muốn thấy.

Bởi vì bây giờ, tôi vẫn mỉm cười, và nói với tông giọng dịu dàng:

“Được”.

Không hoa mĩ, cũng chẳng cầu kì, chỉ cười nhạt rồi nói hai câu ngắn gọn, như thể tôi thật sự không để tâm đến.

Đúng lúc đó, Đàm Tuyết đi tới, nắm lấy tay tôi, khuôn mặt tràn đầy lo lắng nói:

"Giai Giai, không cần phải che giấu như vậy đâu, chị biết em buồn mà, dù sao thì em đã thích cậu ấy từ trước rồi còn gì...."

Ngay khi ả nói điều này, mọi người đều tin rằng tôi đang cố gắng giữ thể diện và giả vờ bình tĩnh.

Tôi gạt tay cô ta ra, rồi sau đó vẫy tay với Giang Dương Hoa trong đám đông.

"Coi như tôi thua đi, có ba ngàn tệ thôi mà, thật là phiền toái."

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, kể cả Đàm Tuyết.

Chắc chắn rằng ả không thể tưởng tượng được tình huống mà cô đã nghĩ ra để hãm hại tôi lại biến thành như thế này.

Nhưng Giang Dương Hoa nhà có tiền, ba ngàn tệ cũng không coi là cái gì.

"Tôi trên người không có tiền, trở về liền chuyển cho cô."

Sau đó, tôi quay sang Tân Cảnh Sinh.

“Cậu có phải cùng cô ấy liên thủ cùng nhau hại tôi phải không? Hại tôi thua ba ngàn, hôm nay bi-a cậu mời nhé."