Chương 3.

Tân Cảnh Sinh rốt cục cũng phản ứng lại, trợn mắt nhìn tôi:

“Cậu đang trêu tôi đấy à?”

Tôi nhún nhún vai:

“Đừng nhìn tôi như vậy, không phải cậu cũng đánh cược sao?

Chúng ta coi như đôi bên cùng có lợi.”

Đúng như dự đoán, lời tỏ tình của Tân Cảnh Sinh với tôi hoàn toàn là một vụ cá cược.

Hắn cược rằng tôi sẽ không từ chối hắn ta.

Mà ở kiếp trước, tôi đã thẳng thừng cự tuyệt làm cho anh ta cảm thấy mất mặt mũi, sau đó rầm rộ bắt đầu theo đuổi tôi.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ để ý đến tâm trạng của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác, mang lại cho tôi rất nhiều phiền phức.

Chưa kể hắn còn có một nhóm người hâm mộ nghĩ rằng tôi đang làm “giá” để gây sự chú ý, rồi sau đó tôi trở thành mục tiêu bị nhắm đến ở khắp nơi.

Tôi đã nhờ mẹ giúp đỡ, nhưng Đàm Tuyết đã nói trước với bà rồi.

Vì vậy, mẹ nghĩ rằng tôi chính là người sống không có kỷ luật và thích dụ dỗ đàn ông ở trường.

Bà mắng tôi không biết xấu hổ, sao không bỏ học lấy chồng sớm luôn cho rồi.

Nhưng giờ ngẫm lại, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?

Tôi hoàn toàn vô tội.

Tôi lại gần anh ta, thì thầm nói:

“Tôi thực sự không muốn lảm chuyện này, nhưng cậu khıêυ khí©h tôi trước, tôi chỉ tự vệ thôi.

Đừng có mà chơi không nổi, muốn tìm người giáo huấn tôi chứ?”

Tôi biết, khi nói ra những lời này, mặc kệ anh ta có để tâm tới hay không, nhưng chắc chắn sẽ không làm điều gì dại dột.

Với đôi mắt tóe lửa, tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

“Kể cho cậu nghe một bí mật nhé.

Chuyện xảy ra hôm nay, hoàn toàn là bởi vì có người muốn làm khó cậu, chứ không phải nhắm vào tôi.

Không bằng nghĩ lại thử xem, ai là người đề nghị cậu tới tìm tôi.

Nói tôi biết đi, tôi sẽ xử lý giúp cậu”

Đúng như vậy, nếu như tôi không biết anh ta đang cược cái gì, làm sao tôi có thể chuẩn bị trước mà phản kích được chứ?

Nhìn vẻ mặt giật mình của anh ta, tôi mỉm cười hài lòng.

Đàm Tuyết, kiếp trước cô ta là người đứng sau chuyện này,

Tôi biết chuyện và nói với mẹ nhưng bà ấy vô tâm gạt đi bằng một câu nói “Đó chỉ là đùa thôi”.

Nỗi đau của tôi đều là do trò đùa này mà ra.

Chỉ đùa thôi á?

Đàm Tuyết, để tôi xem cô còn cười được đến bao lâu.