Chương 6.2

Thật vô nghĩa, năm mươi viên tinh thạch của cô mà.

Diệp Linh Lung tức giận, cô hừ một tiếng, định kéo tay của anh ra.

Nhưng Lý Quân lại không buông ra.

Cánh tay của anh cường tráng và rất mạnh mẽ, với sức lực nhỏ bé của Diệp Linh Lung thì không thể gỡ tay của anh ra được.

Cô thở dài, quay đầu nhìn anh: “Buông tay ra, tôi muốn đi ngủ.”

“Anh ngủ cùng em.” Lý Quân nói xong liền cúi đầu hôn cô.

Bình thường khi hôn cô, anh thường hôn mặt, trán, tóc nhưng lần này anh lại trực tiếp hôn lên môi cô.

Vừa bá đạo, vừa nhiệt tình.

Diệp Linh Lung sửng sốt một chút mới ý thức được, chính mình đã bị nhân vật trò chơi mình triệu hồi ra cưỡng hôn.

Nhưng anh mặc kệ sự kháng cự của cô, môi anh bao phủ lấy môi cô, đầu lưỡi cạy mở miệng cô ra, bá đạo mà xâm chiếm vào khoang miệng của cô, tùy ý khuấy động một cách bừa bãi.

Diệp Linh Lung bị buộc phải ngẩng đầu lên, tiếng mắng của cô dần biến thành tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.

Nhưng thật sự mà nói thì nó mang lại cảm giác khá tuyệt vời.

Khi Diệp Linh Lung mới lên cấp ba, cô từng có một mối tình, đó là một bạn nam cùng lớp với cô.

Cậu bạn trai đó rất lịch sự và nhã nhặn, khi nở nụ cười liền tạo cho người đối diện cảm giác sạch sẽ và sảng khoái.

Hai người họ cũng đã từng hôn môi.

Nhưng đối phương lại luôn rất lo lắng và thận trọng.

Thực ra cô có chút không vừa lòng, nhưng là con gái, cô sợ bản thân chủ động quá mức sẽ bị đối phương coi thường.

Mọi chuyện cứ thế, đến lúc thi đại học, hai người cũng không có thi vào cùng một thành phố, sau cùng liền chia tay.

“Chờ một chút……” Lúc này Diệp Linh Lung mới vội vàng kêu lên một tiếng, cô đưa tay ra cản động tác của anh lại.

Với chút sức lực yếu ớt của cô chắc chắn không thể bằng với Lý Quân lúc này đã là cấp mười, nhưng anh vẫn ngừng lại và nhìn cô: “Sao vậy? Em không cho anh đi cùng người khác, lẽ nào không phải muốn anh cùng em sao?”

“Không phải, tôi không có, đừng nói bậy.”

Diệp Linh Lung liền phủ nhận 3 lần, không nhịn được lại cắn môi một cái, cô đã không so đo với anh, anh lại còn nhắc đến nó!

Lý Quân bật cười, anh chạm vào bàn tay vẫn còn đang đặt trên ngực mình: “Tay của em lại không nói như vậy.”

Bởi vì tiếng cười mà l*иg ngực của anh cũng theo đó rung lên, cơ bắp ở tay cô cũng phập phồng vài cái.

Đôi tay của Diệp Linh Lung lại bắt đầu không nghe theo sự khống chế của bộ não, cô nhéo nhéo vào cơ ngực của anh.

Lý Quân lại càng cười to hơn.

Anh thật sự đang rất vui, giá trị cảm xúc lại tăng trở về hơn 80.

Diệp Linh Lung xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, cô quay mặt đi không nhìn anh nữa, sau đó mạnh miệng nói: “Tôi chỉ là cảm thấy…… Hoàn cảnh này…… Làm loại chuyện này…… Không được tốt lắm đâu?”

“Đúng là hoàn cảnh này…… Mới càng là lúc nên tận hưởng thú vui trước mắt.” Lý Quân lại cúi đầu hôn vào môi cô lần nữa: “Cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Đúng vậy, thế giới bây giờ toàn là thây ma, cho dù cô có hệ thống trò chơi cũng không dám nói là sẽ an toàn một trăm phần trăm, ai biết được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?

Diệp Linh Lung mím môi, nhưng cô vẫn là quay người tránh né, thấp giọng nói: “Tôi …… Vẫn chưa…… Trước kia chưa từng làm qua chuyện này……”

“Vậy không phải tốt sao? Cũng đã tận thế rồi, em vẫn chưa nếm qua mùi vị của đàn ông, như vậy cũng quá ủy khuất rồi.” Môi của Lý Quân dần dần di chuyển đến vành tai của cô, sau đó lại hôn dọc xuống cái cổ thon dài của cô, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng: “Yên tâm, em gái cứ giao cho anh, anh sẽ làm cho em thoải mái……”

Quả thực khi được hôn, Diệp Linh Lung cảm thấy rất thoải mái, thậm chí cô còn vô thức thả lỏng cơ thể của mình, phát ra một tiếng rêи ɾỉ khao khát anh làm nhiều hơn nữa.

Cô nghĩ rằng có lẽ mình đã bị virus zombie làm ảnh hưởng rồi, cho nên đầu óc có chút trục trặc, vậy mà cô lại cảm thấy những gì anh nói cũng đều có lý.