Chương 7: Em ra lệnh cho anh

Diệp Linh Lung là một cô gái bình thường, cô lớn lên khỏe mạnh và có một cuộc sống hạnh phúc về thể chất và tinh thần, cô vốn tràn đầy hy vọng và mộng tưởng về cuộc sống trong tương lai của mình.

Tất nhiên cũng bao gồm cả sự khao khát tình yêu.

Buổi hẹn hò lãng mạn, đám cưới hoành tráng, gia đình hạnh phúc.

Hoặc là có hai đứa con, tốt nhất là một trai và một gái.

Trong cuộc đời mười tám năm ngắn ngủi của mình, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tận thế sẽ xảy ra chứ đừng nói đến lần quan hệ tìиɧ ɖu͙© đầu tiên của cô lại ở trong một môi trường nguy hiểm bị bao vây bởi lũ thây ma, ở trong một căn phòng ký túc xá gần như đã bị phá hủy thành một đống đổ nát, cùng với một người đàn ông mà thậm chí chính cô còn không biết có được tính là con người hay không bởi vì anh được cô triệu hồi ra từ trong trò chơi hệ thống ra.

Nhưng... thành thật mà nói thì...thật sự rất cảm động.

***

Khi ở đây trở nên yên tĩnh, thì hai người bọn họ có thể nghe thấy tiếng gầm rú của lũ zombie ở bên ngoài.

Thực chất thì khi đi lang thang không có mục đích thì bọn thây ma rất im lặng, nhưng khi đuổi theo “con mồi” thì bọn chúng mới ồn ào.

Cũng không biết người xui xẻo nào ở bên ngoài đã bị bọn chúng phát hiện.

Quả nhiên, ngay sau đó ngoài tiếng gầm rú của lũ zombie ra thì còn có tiếng la hét...

Diệp Linh Lung cụp mắt xuống.

Đã nhiều ngày như vậy, thực sự thì hiện tại cô đã có chút tê liệt với loại chuyện này, nhưng bây giờ thì khác.

Có thể bây giờ ở bên ngoài có người đang bị lũ thây ma ăn thịt, cũng có thể có người đang bán mạng để chạy trốn, nhưng cô lại đang ở chỗ này... làm cùng với một người đàn ông... thật sự là quá kỳ lạ rồi.

Diệp Linh Lung thậm chí còn phớt lờ âm thanh của đám zombie bên ngoài.

Giờ phút này, cô đã hoàn toàn chìm đắm trong du͙© vọиɠ nɧu͙© ɖu͙© này.