Chương 7: Nhóm lửa (3)

Trình Phương Thanh vừa nghe thế, động tác trong tay nhanh hơn, anh ta ra sức quay cái que, có lẽ do dùng sức quá mạnh, cái que đột nhiên “rắc” một tiếng gãy làm đôi.

Hai người bỗng ngây ngốc…

“Á… thiếu một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút nữa thôi!” Giờ phút này Giang Dã rất đau buồn, còn đau lòng hơn cả việc mua vé số mà trượt mất giải thưởng mười triệu tệ.

[Xin lỗi, tôi biết lúc này không nên cười, nhưng tôi thật sự không nhịn được.]

[Mẹ tôi kêu tôi cút ra ngoài.]

“Cái này… tôi cũng không biết lại thành ra như này.” Trình Phương Thanh cũng đần người, anh ta không nghĩ được câu nào tốt hơn để an ủi đối phương.

Mũi của Giang Dã đột nhiên lại dựng lên: “Không đúng, mùi khói này… lẽ nào tổ chương trình nhóm lửa ư?”

Nghe vậy, Trình Phương Thanh cũng nhìn xung quanh một vòng, lúc này hai người mới phát hiện, làn khói đó bốc ra từ đằng sau cái cây ở bên cạnh.

“Đi, chúng ta đi xem!” Giang Dã ánh mắt với anh ta.

Đợi khi hai người đi qua, vừa hay nhìn thấy Hạ Noãn Hinh đang thêm củi vào đống lửa nhỏ.

Trời đất quỷ thần ơi… chuyện này là sao vậy?

“Á đù, cô nhóm lửa này à?” Trong giọng điệu nghi ngờ của Giang Dã pha lẫn sự sửng sốt.

[Đây là một dạng PR, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm.]

[Đúng đúng đúng, bạn nói đúng hết.]

Hạ Noãn Hinh nghe vậy, cô ngẩng đầu nhướn mày nói: “Nếu không do anh nhóm à?”

“Chuyện này không thể nào.” Giang Dã tới trước mặt cô, đè thấp giọng hỏi lại: “Cô có phải lén giấu bật lửa không?”

Biểu cảm cẩn thận đó như sợ tổ chương trình phát hiện bọn họ giấu riêng đồ tốt.

Hạ Noãn Hinh vừa rồi còn lén đi ngủ, người quay phim dứt khoát không quay cô nữa, còn về chuyện cô rốt cuộc nhóm lửa kiểu gì, những người khác căn bản không biết.

“Anh cảm thấy chuyện này có thể không?” Hạ Noãn Hinh liếc nhìn anh ta, cô trước kia không lăn lộn uổng phí trong “cuộc huấn luyện đặc biệt ở đảo hoang” đâu.

Người lên đảo hoang tham gia huấn luyện đặc biệt, không phải kẻ cực kỳ hung tàn thì là những cao thủ tuyệt thế số 1 số hai trong quốc tế.

Ở nơi đó, ngày nào cũng diễn ra cuộc những chém gϊếŧ máu me, nó được gọi là địa ngục nhân gian.

Lúc đó Hạ Noãn Hinh cũng chỉ 18 tuổi, cô vừa phải tìm tòi các kỹ năng sinh tồn, ngày nào cũng phải gϊếŧ người và đề phòng bị gϊếŧ.

Chuyện nhỏ như nhóm lửa này tính là cái gì chứ?

“Haizz, mặc kệ, chỉ cần cô nhóm được đống lửa này, cô chính là chị ruột của tôi.” Bây giờ cô ở trong mắt Giang Dã giống như một vị thần, bỏ qua chênh lệch tuổi tác luôn.

“Tôi là thấy hai tên ngốc bận rộn cả nửa ngày, cãi nhau tới mức tôi không ngủ được.” Hạ Noãn Hinh hơi kiêu ngạo.

“Đúng đúng đúng, tôi là đồ vô dụng, sau này vẫn phải dựa vào chị Hinh chăm sóc nhiều.” Giang Dã lập tức giống như chân chó, cũng không màng tới tay mình đang tê, lập tức khoác vai bá cổ cô.

Cảnh này trực tiếp khiến Trình Phương Thanh nhìn tới ngây người.

Tuy độ nổi tiếng của Giang Dã kém Lâm Vãn Niên một chút, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là một đỉnh lưu!

Anh ta cứ thế trở thành chân chó của người khác?

[Tiểu Dã, mẹ không cho phép con hạ thấp bản thân, mau tránh xa người phụ nữ này ra.]

[Hạ Noãn Hinh e là biết yêu thuật gì đó nhỉ? Nhóm lửa thôi mà khiến anh Dã Tử say mê.]

[Tiểu Dã như này có chút đáng yêu là sao vậy?]

[Đằng trước có tiền chúng ta cùng nhau kiếm.]

Lúc này, Lâm Vãn Niên và tộc trưởng Triệu mỗi người vác một bó củi cỡ bằng cánh tay, chuẩn bị dựng một căn nhà gỗ ở tạm.

Lâm Vãn Niên vừa quay về thì thấy người anh em của mình đột nhiên ân cần với Hạ Noãn Hinh, anh có chút không rõ tại sao mà nhíu mày.

Lúc tới, cậu ta không phải nói với anh, không thích Hạ Noãn Hinh hay sao?

Lúc đó cậu ta còn cùng với trợ lý khuyên ngăn anh, đừng tiếp xúc quá nhiều với người phụ nữ này, còn nói cô ta có một đống scandal, vậy mà bây giờ cậu ta lại như nào đây?

“Các cậu thật sự đã nhóm được lửa rồi, thật sự quá giỏi.” Tộc trưởng Triệu vốn không ôm hy vọng gì với hai người.