Chương 8: Suýt nữa hưởng dương 25 tuổi (1)

“Ờm… lửa là do Hạ Noãn Hinh nhóm.” Trình Phương Thanh có hơi xấu hổ mà gãi đầu.

Quả nhiên tộc trưởng Triệu nghe thế, rõ ràng có hơi khó tin: “... Hả?”

“Tộc trưởng, anh không nghe nhầm đâu, lửa là do Hạ Noãn Hinh nhóm.” Giang Dã tự dưng có chút vui.

Lâm Vãn Niên nghe anh ta nói như vậy thì đã hơi hiểu tại sao anh ta lại thay đổi nhanh như thế.

Tên Giang Dã này luôn dễ thay đổi như vậy.

Tộc trưởng Triệu lại khen Hạ Noãn Hinh một phen, sau đó mấy người đàn ông để gỗ đã chặt xuống, chọn một địa điểm hài lòng, bắt đầu dùng dây leo buộc gỗ, làm một cái khung bằng gỗ.

Sau đó bọn họ lại vào trong rừng chặt một ít lá chuối, phủ hai lớp trên nóc, một cái chòi tạm bợ đơn giản đã được hoàn thành.

Bận bịu cả ngày, sắc trời bắt đầu dần tối đi, vấn đề lớn nhất hiện nay là không có đồ ăn.

Thành viên gia tộc cả ngày chưa ăn gì, lúc này nghỉ ngơi đã cảm thấy đói.

Không lâu sau, ba cô gái khác đi vào rừng tìm kiếm thức ăn cũng cúi đầu ủ rũ quay về.

“Tộc trưởng, trong rừng không có đồ ăn gì hết, vốn phát hiện một con gà rừng nhưng ba người chúng tôi cũng không bắt được!”

Người nói chuyện lúc này là Hồ Tuệ Quân lớn tuổi nhất trong bốn cô gái.

Tộc trưởng Triệu vừa nghe vụt mất đồ ăn, ánh mắt mệt mỏi lập tức phát sáng, sau đó gọi các thành viên đi vây chặn: “Tuệ Quân, cô dẫn đường, Vãn Niên và Tiểu Hinh là người bị thương, hai người ở lại đây trông lửa, năm người còn lại chịu khó đi theo tôi bắt gà.”

“Tộc trưởng, hay là tôi cũng ở lại trông lửa?” Lương Tư Tư tự xung phong giơ tay: “Chân tôi đau, không đi được nữa.”

Cô ta không muốn vào trong rừng nữa, bên trong có rất nhiều muỗi côn trùng, kiểu tóc của cô ta đã bị cành cây cào rối, như này làm sao quay hình được?

Nếu ở lại đây, còn có thể ở cùng với Niên Thần, cô ta nhất định phải nắm cơ hội, nghĩ cách câu được anh.

Tộc trưởng Triệu thuận theo ánh mắt nóng rực đó của cô ta nhìn sang Lâm Vãn Niên, dù là kẻ ngốc cũng hiểu dụng ý của cô ta, ông ta dứt khoát đồng ý: “Được, vậy cô ở lại đi!”

Nàng có ý, vậy thì xem chàng này có tình không.

Không cần nghĩ, Lâm Vãn Niên nói một câu mà tiếc chữ như vàng: “Vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại!”

Ngụ ý là anh cũng đi giúp đỡ.

“Nếu đã có người trông lửa, vậy tôi cũng đi theo chơi!” Hạ Noãn Hinh ở đây cảm thấy hơi vô vị.

Tộc trưởng Triệu đột nhiên cảm thấy bầu không khí có hơi ngượng ngùng, ông ta cười khan một tiếng, nói: “Cũng được, vậy thì vất vả cho một mình Tư Tư ở lại trông chòi, chúng tôi sẽ cố gắng về sớm.”

Nhìn bóng lưng rời đi của một nhóm người, trong lòng Lâm Vãn Niên rất tức giận, nhưng cô ta ngại có máy quay đi theo, cô ta chỉ đành cố nở nụ cười trước máy quay.

Thực chết hai tay của cô ta đã siết thành nắm đấm.

Cô ta ở lại không phải để trông đống lửa này.

Khi đi qua đống lửa, Lương Tư Tư cố tình giận dỗi đá một cái, sau đó giả bộ không cẩn thận bị vấp: “Aiya! Chân của tôi đau quá!”



Nửa tiếng sau, trăng ẩn trong mây, cả khu rừng được bao trùm trong một khoảng tối tắm vô tận.

Dưới sự hỗ trợ của nhân viên hỗ trợ ánh sáng, Hồ Tuệ Quân dẫn mọi người, rẽ tới rẽ lui đi tới nơi lúc đầu phát hiện gà.

Cô ta nhìn quanh một vòng, nhưng ngay cả lông gà cũng không nhìn thấy: “Gà hình như không thấy đâu nữa.”

“Cô chắc chắn ở chỗ này chứ?” Tộc trưởng Triệu cũng đang tìm dấu vết của gà.

“Hình như… là ở đây!” Hồ Tuệ Quân đột nhiên có chút không chắc chắn.