Quyển 1: Hồng Y Nữ Quỷ - Chương 1: Vòng tay phòng thân

Diệp Lai là người giỏi nhất trong nghề, đối tượng mà ông phục vụ không phải là người có tiền thì chính là quan chức. Những người đó phàm là ngã bệnh ở trong nhà hay bệnh viện không chữa khỏi chỉ cần tìm ông, không quá ba ngày là vui vẻ khỏi bệnh, nặng hơn thì chỉ cần nửa tháng.

Nơi ở có vấn đề cũng tìm ông, ông không chỉ hiểu về đoán mệnh mà còn hiểu về phong thủy, hầu như sự nghiệp, hôn nhân, tình yêu không được như ý, bọn họ đều tìm đến ông. Dựa theo sự mê tín của đại đa số người, phần lớn họ đều sẽ tìm các nhân sĩ tính cho bọn họ một quẻ, tốn tiền miễn sao tránh được tai họa.

Rốt cục thì càng giàu có lại càng mê tín, càng giàu có lại càng sợ chết, bây giờ kẻ có tiền đều tin vào những thứ này, trong nhà nuôi tiểu quỷ là chuyện rất phổ biến.

Ở trong một khu biệt thự cao cấp của người giàu ở gần thành đông có một gia đình, con trai của bọn đã sốt liên tục một tuần, bất kể là uống thuốc, chích thuốc hay đi bệnh viện kiểm tra đều không thể tìm ra nguyên nhân của bệnh, vốn dĩ người nhà này chưa bao giờ tin những thứ đó, cuối cùng vẫn bán tính bán nghi qua giới thiệu của người quen tìm đến Diệp Lai .

Diệp Lai có thói quen mặc áo dài kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh nước biển giống như học giả thời dân quốc, ông còn đeo một cái mắt kính gọng vàng, trên tay luôn cầm một cái la bàn màu vàng không rời, trên cổ tay trái có đeo một chuỗi phật châu màu nâu có viết chữ, chuỗi phật châu gồm mười hai viên tròn được được xâu thành vòng bởi một sợi dây đỏ.

Chủ nhân của căn biệt thự cao cấp này là một cặp vợ chồng khoảng bốn năm chục tuổi, người đàn ông thì cao lớn anh tuấn, người phụ nữ thì thon thả xinh đẹp, từ cách ăn mặc cho tới trang điểm đều biết không phải là người bình thường mà là doanh nhân thành đạt. Người có thể ở tại khu biệt thự cao cấp gần thành đông này thì thu nhập mỗi năm phải hơn ngàn vạn, nếu không thì không thể mua nổi nhà ở đây hoặc có mua được thì cũng không chịu nổi phí tổn hằng năm.

“Diệp đại sư, xin mời vào bên trong. “ Người phụ nữ với vẻ mặt sốt ruột mời Diệp Lai vào phòng khách.

Người đàn ông thì im lặng ở bên cạnh quan sát đánh giá Diệp Lai , trên mặt không có biểu hiện gì, ông ta không biết gì về ông nên nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.

Người phụ nữ mở cửa phòng con trai mình ra, Diệp Lai ngừng ở trước cửa, người phụ nữ thấy ông ngừng lại cũng đứng ở cửa không dám động đậy.

“Diệp đại sư, tại sao không vào trong?“ Người đàn ông tiếp tục đánh giá Diệp Lai xem thử rốt cục là ông đang muốn chơi trò gì.

Lông mày Diệp Lai nhăn lại, bấm tay tính toán, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, tại sao lại như vậy được, người nằm trên giường này vậy mà lại có mối quan hệ không thể giải thích được với con trai của ông, thật là kỳ lạ.

“Con trai của hai người sinh ra lúc một giờ rưỡi sáng đúng không.” Diệp Lai nói.

Hai người kia không hẹn mà cùng nhìn nhau, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc không thể tin được.

“Diệp đại sư, chuyện này mà ngài cũng có thể tính ra được ư?” Người phụ nữ giật mình nói.

Diệp Lai không nói gì thêm, chỉ móc một tấm hoàng phù từ trong túi áo ra đưa cho người phụ nữ, dặn dò: “Đặt cái này dưới gối của cậu ta ba ngày, sau đó...” Vừa nói ông vừa lấy một tấm phù giống tấm lúc nãy như đúc: “Đốt tấm này đi, sau đó pha vào nửa chén nước ấm cho cậu ta uống, thời gian tốt nhất là vào khoảng bảy đến tám giờ sáng hôm sau, có thể sớm hoặc trễ hơn nhưng không được quá nhiều, sau khi uống xong chuẩn bị một ít tiền giấy, đi ra khỏi cửa tới ngã tư thì dừng ở đó đốt giấy tiền, lúc đi về không được quay đầu lại, cứ thế đi thẳng về nhà. ”

Người phụ nữ cầm hai tấm phù trong tay nhìn tới nhìn lui nửa ngày cũng không thể hiểu được trên đó viết thứ gì, người đàn ông đứng bên cạnh không kìm được hỏi:”Rốt cuộc là con trai tôi đã xảy ra chuyện gì? Cách này của ông dùng được sao?”

Diệp Lai biết người đàn ông không tin tưởng ông, nên cũng không so đo, ông trả lời đơn giản: “Một tuần trước không phải là quỹ tiết sao? Ngày đó buổi tối mưa phùn, con trai ông về nhà trễ, trên đường trở về thì gặp phải đồ vật dơ bẩn theo về nhà, nếu không dùng cách này thì không hết được.”

Sau khi nói xong, hai vợ chồng kia đã tin tưởng Diệp Lai vài phần, tuy không tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng không đến nỗi xem thường ông như lúc đầu, nói cho cùng thì chuyện chỉ có hai người họ biết làm sao ông biết được mà chuyện ông biết thì bọn họ lại không hề biết, chính vì ông nói chắc đến chín phần mười nên họ mới tin tưởng Diệp Lai có bản lĩnh thật sự, không thể đánh đồng ông với bọn thần côn chỉ biết lừa bịp trên giang hồ.

“Cảm ơn Diệp đại sư, qua ba ngày là sẽ tốt sao?” Lo lắng trong lòng người phụ nữ biến mất, lộ ra tươi cười.

“Đúng vậy.”Diệp Lai gật đầu.

Người phụ nữ nhìn người đàn ông bên cạnh sau đó gật đầu, người đàn ông hiểu ý móc một bao lì xì tinh xảo từ trong túi áo vét đen ra, tươi cười đưa cho Diệp Lai : ”Đây là thành ý nhỏ của chúng tôi, xin ngài vui lòng nhận cho.”

Về phương diện tiền bạc bọn họ cũng có hỏi thăm, hơn nữa là do người quen giới thiệu cho nên hai người biết người giới thiệu đó không nói rõ vấn đề tiền bạc, Diệp Lai cũng không đề cập rõ vì như vậy có vẻ không tôn trọng đối phương.

“Cảm ơn..”Diệp Lai khách khí nhận lấy sau đó nhét vào trong túi.

Lúc Diệp Lai muốn rời đi, hai vợ chồng kia tươi cười tiễn ông ra tận cửa, mãi tới khi ông đi xa bọn họ mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Người tên Diệp Lai này thật sự có tài, ngay cả cửa còn chưa vào, chỉ đứng ở cửa đã biết nhiều chuyện của con trai như vậy, nếu như là lừa đảo em thật sự không biết ông ta lừa người khác bằng cách nào?” Người phụ nữ ngồi trên sofa nói, xem ra đã không còn nghi ngờ bản lĩnh của Diệp Lai .

“Có lẽ là em Lâm đã nói trước cho ông ta biết nên ông ta đã chuẩn bị trước.” Người đàn ông vẫn còn nghi ngờ nhưng không phải là không tin tưởng hoàn toàn như lúc đầu nữa.

“Cho rằng anh nói đúng nhưng giờ sinh của con trai chỉ có chúng ta biết, làm sao ông ta biết được?” Trong vô thức người phụ nữ đã đứng về phía Diệp Lai , phản đối lại ý kiến của chồng mình.

“Chuyện này anh cũng không biết, có lẽ là do trùng hợp.” Giọng nói của người đàn ông càng ngày càng không được tự tin, cuối cùng im lặng hẳn.

Sau khi trở lại xe, Diệp Lai mở bao lì xì ra đến tờ trăm tệ bên trong, năm mươi tờ, người nhà này tương đối hào phóng, ông đã gặp rất nhiều người giàu có nhưng keo kiệt bủn xỉn, đến năm trăm tệ cũng không bỏ ra được mà không nghĩ đến dựa vào mức độ nổi tiếng trong ngành của ông chỉ cần đến một chỗ thấp nhất cũng phải một ngàn.

Nhét bao lì xì vào trong túi, ông vui vẻ huýt sáo lái xe về nhà.

Diệp Dạ Thần vừa mới tốt nghiệp cao trung cách đó không lâu, lúc này đang ở nhà chơi game vì vậy cả ngày luôn bị mẫu thân đại nhân nhắc nhở là nếu như hỏng mắt thì phải làm sao bây giờ, về sau làm sao mà tìm được vợ, làm sao mà bà ôm cháu được..

“Ma ma, cho dù mù thì con cũng không muốn nhìn thấy những thứ khủng bố đó nữa.” Mà những lúc như thế này, Diệp Dạ Thần sẽ luôn dùng câu này để qua loa lấy lệ.

“Con luôn lấy lý do này để ngụy biện, hôm nào mẹ sẽ nói ba của con dạy dỗ con..” Câu đe dọa của Mẹ Diệp phần lớn đều giống như thế này, vì bà thật sự thấy đau lòng khi con trai mình nhìn thấy những thứ không nên thấy, bà sợ con nhìn nhiều sẽ tạo thành bóng ma tâm lý.

“Ma ma luôn nói là sẽ dạy dỗ con nhưng ba lại nói đây là trời sinh, có dạy cũng không được.” Diệp Dạ Thần nói một cách bất đắc dĩ.

Mẹ Diệp không nói nữa, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối còn Diệp Dạ Thần thì tắt máy tính, đi theo mẹ vào phòng bếp:”Ma ma, tối nay ăn món gì vậy?”

Từ nhỏ Diệp Dạ Thần đã như vậy, luôn gọi ba mẹ bằng hai chữ từ nhỏ cho đến bây giờ nên không phải trong chốc lát là có thể thay đổi đượ, nhưng như vậy lại càng có vẻ thân mật hơn.

“Không phải mỗi ngày đều ăn những thứ này sao, là trứng gà xào cà chua mà con thích nhất, bông tỏi xào thịt, hâm nóng cá ngày hôm qua còn chưa ăn lên cộng thêm 1 ít dưa chua.”Mẹ Diệp vừa nói vừa cắm nồi cơm điện.

“Khi nào ba ba về?” Diệp Dạ Thần nhìn mẹ hỏi theo quán tính.

“Chắc là sắp rồi..” Mẹ Diệp trả lời một cách qua loa.

“Con đến phòng khách Xem TV một lát.” Sau khi nói xong, Diệp Dạ Thần xoay người ra khỏi phòng bếp, sau đó nằm trên sofa lười biếng chuyển đài TV. Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Diệp Dạ Thần đứng dậy đi mở cửa.

Cửa được mở ra, bên ngoài là khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Lai , năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt tuấn tú của ông.

“Ba ba, ba đã trở về.”Diệp Dạ Thần cười nói.

Tầm mắt Diệp Lai dừng trên cổ tay của con trai thì phát hiện ngoại trừ cổ tay trắng nõn thì không có bất kỳ vật nào khác, ngay lập tức vẻ mặt của ông trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, ông nói: “Tại sao lại không mang vòng tay chu sa như lời ba dặn?”

Vẻ tươi cười của Diệp Dạ Thần lập tức biến mất thay vào đó là cái bĩu môi bất đắc dĩ, cậu xoay người đi đến phòng khách: ”Vòng tay kia màu đỏ giống như vòng tay con gái hay mang, lúc con mang đến trường bạn học cứ nói này nói kia làm con xấu hổ không muốn đeo nữa.. ”

Diệp Lai vào nhà, ngồi xuống sofa, có chút tức giận nói: “Con có biết vòng tay kia là ba dùng chu sa có màu sắc thuần khiết nhất, lại mời đại sư ở cửa hàng ngọc chế tạo riêng cho con hay không, mười hai hạt châu chu sa màu đỏ thêm một hạt bằng vàng, giá trị tuy rằng không mắc nhưng không hề rẻ. ”

“Không phải ba đã nói rồi sao, giá trị hơn một vạn.” Diệp Dạ Thần không chút để ý bổ sung.

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là mang để phòng thân, không phải là con không biết thể chất của mình, từ nhỏ đã yếu đuối bệnh tật do nhìn thấy các loại đồ vật dơ bẩn nếu không phải để bảo vệ con ba cũng sẽ không lãng phí nhiều tâm tư để chế tạo đồ vật đó như vậy, không chỉ riêng chu sa và hạt vàng kia, ba còn phải đến các chùa miếu nhờ các cao tăng đắc đạo khai quang cho nên những đồ vật dơ bẩn đó mới không thể đến gần con được.”

“Con biết rồi, con lập tức mang đây..”Diệp Dạ Thần biết vòng tay kia có thể phòng thân, ngăn không cho những đồ vật dơ bẩn đó đến gần mình đồng thời không để cho bọn họ hù dọa mình.

Diệp Lai ở phía sau dặn dò: ”Về sau không được bỏ ra nữa, đó không phải là vòng tay bình thường, ngoại trừ phòng thân nó còn giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh, nuôi dưỡng người, không thể tháo xuống, thời gian đeo nó càng dài thì mới có thể sinh ra cảm tình, đề cao tác dụng của nó.”

“Con biết rồi.”Diệp Dạ Thần đáp lời sau đó trở về phòng.