Quyển 1: Hồng Y Nữ Quỷ - Chương 2: Giấc mơ kì lạ

Hôm nay là ngày hai mươi hai tháng bảy, là sinh nhật tròn mười tám tuổi của Diệp Dạ Thần, Diệp Lai đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con trai đó chính là để cho cậu thừa kế nghiệp cha, sau nãy ông sẽ rút lui về phía sau màn, để con trai ở phía trước, vì việc chạy đi chạy lại giữa cửa hàng phong thủy và đoán mệnh khiến ông không có chút chiu nổi mà cửa hàng cũng không phải là nghề chính, nghề chính của ông là diễn thuyết, dù sao địa vị của ông cũng được người trong giới công nhận là một đại sư đoán mệnh, phong thủy nổi tiếng, nếu dựa theo cấp bậc hiện tại của ông thì có thể so sánh với siêu sao trong giới giải trí.

Mỗi ngày đều có thông báo diễn thuyết, tiết mục ti vi hoặc giảng đường đại học đều có bóng dáng của ông, người giàu muốn gặp ông cũng phải xếp hàng, chuyện ngày hôm qua là do ông đang rãnh nếu không không biết phải chờ tới lúc nào hoặc có lẽ đó chính là duyên phận.

Diệp Lai không có đồ đệ, ông cũng không nhận đồ đệ, người thừa kế duy nhất cũng chính là con trai của ông - Diệp Dạ Thần.

Như ông đã nói, từ nhỏ thể chất của Diệp Dạ Thần đã không giống người bình thường, cậu có thể thấy những thứ mà người bình thường không thấy, chỉ riêng điểm đó đã khiến Diệp Dạ Thần bị gắn vào chức trách này hơn nữa từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất, Diệp Dạ Thần cũng đã học được hai phần ba bản lĩnh của Diệp Lai, còn một phần ba là do chưa có kinh nghiệm thực tế.

Khi biết ba ba muốn mình thừa kế y bát của ông, đi giúp người khác xem phong thủy và giải quyết các vấn đề khó xử lí thì trong lòng Diệp Dạ Thần có chút kháng cự.

"Ma ma!" Diệp Dạ Thần thấy mẹ đi tới thì vội vàng chạy tới lôi kéo cánh tay của bà làm nũng, ra vẻ đáng yêu giống như nữ sinh: "Ma ma nhìn ba ba đi, ba ba không mua bánh sinh nhật cho con, không dẫn con đi ăn mừng, lại còn cho con thứ này, ý gì đây."

Mẹ Diệp cưng chiều sờ đầu Diệp Dạ Thần: "Đừng nóng, một lát nữa mẹ dẫn con đi ăn mừng, nghĩ trước xem muốn mua cái gì đi."

Diệp Lai không vui nhìn hai mẹ con đang thân thiết trước mắt bản lãnh của ngươi, ông nổi tiếng là ngoan cố và nóng tính: "Diệp Dạ Thần, nếu như hôm nay con không nhận lấy những thứ này thì sau này cũng đừng gọi ba là ba ba nữa." Chuyện làm người khác khó chịu như vậy cũng chỉ có Diệp Lai làm được.

Sau khi ông nói xong, mẹ Diệp cũng bất chấp, bà giận dữ nói: "Diệp Lai, ông có ý gì đây, ông nhất định phải ép buộc con trai làm chuyện nó không thích sao? Ngoan cố không chịu thay đổi, trước kia bảo ông nhận đồ đệ thì ông không chịu, nói cái gì bản lãnh của ông chỉ có truyền cho con trai, không thể để cho người ngoài học được, hiện tại thì hay rồi, ngay ngày sinh nhật mười tám tuổi của con trai ép nó nhận mấy thứ này."

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, con đồng ý là được." Diệp Dạ Thần không chịu nổi ba mẹ gây gổ với nhau, chỉ cần hai người cãi lộn thì nhất định cậu sẽ là người giảng hòa đồng thời đáp ứng bất kì yêu cầu nào của bọn họ.

Diệp Lai nghe thấy con trai đồng ý thì trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, con trai luôn hiểu chuyện khiến ông khó mà tức giận cho được.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, Diệp Lai gọi Diệp Dạ Thần vào phòng sau đó giao dao vàng đã chuẩn trước đó cho cậu: "Con dao này được sư phụ của ba rèn từ vàng, chúng ta đã tám năm không gặp nhau, ba chỉ biết ông ấy họ Đàm, bây giờ con đã bước chân vào giới này, nếu có duyên thì sẽ gặp được ông ấy, trước tiên cất thứ này đi, nó sẽ có ích cho con trong tương lai, không tới thời khắc nguy hiểm thì nhất định không được lấy ra."

Diệp Dạ Thần cẩn thận cầm dao ở trong tay, cậu nhìn con dao khoảng chừng ba mươi centi mét này, tay cầm làm bằng vàng, thân đao màu bạc, dưới ánh đèn lóe lên sự sắc bén, vừa nhìn đã biết đây là một con dao tốt, giá trị thế nào thì cậu không biết dù sao cũng chắc chắn hàng yêu trừ ma là hoàn toàn không thành vấn đề.

"Hiện tại con dao này là của con, lúc ba vừa mới đi theo sư phụ thì ông đã nói với ba ông có một người con gái và muốn gả con gái cho ba nhưng con gái của ông xem thường ba, một năm sau thì cô ta gả cho một phú nhị đại ở thành đông." Nói tới chỗ này Diệp Lai đột nhiên cười lên: "Tối hôm qua ba có tới nhà cô ta xem bệnh cho con trai của cô ta, vậy mà cô ta lại không nhận ra ba, lúc ấy ba cũng không nhận ra cô ta, lúc về đến nhà mới nghĩ tại sao người phụ nữ kia lại quen như vậy."

"Tại sao lúc đó bà ấy lại xem thường ba ba?" Diệp Dạ Thần bắt đầu bất bình thay cho ba mình.

"Khi đó ba là một thằng nghèo khó xuất thân từ nông thôn mà lúc ấy sư phú đã là đại sư phong thủy có chút danh tiếng, gia cảnh lại không tệ thì làm sao lại thích ba, nếu đổi lại là ba thì ba cũng không đồng ý." Ngược lại Diệp Lai đối với chuyện này vô cùng cởi mở, không có so đo gì, dù sao ông cũng không thích bà.

"Vậy cũng đúng." Diệp Dạ Thần đột nhiên đứng dậy: "Vậy con về phòng trước."

Diệp Lai gật đầu, trước khi Diệp Dạ Thần rời khỏi phòng thì vội vàng hỏi một câu: "Con có bạn gái chưa?"

"Tại sao lại hỏi vấn đề này?" Da mặt Diệp Dạ Thần mỏng nên lập tức đỏ bừng, cậu đứng đưa lưng về phía Diệp Lai, không dám xoay người lại.

"Có hay không có?" Vẻ mặt Diệp Lai nghiêm túc xen lẫn lo lắng.

"Không có." Cậu lớn như vậy cũng không dám nhìn thẳng vào mắt con gái huống chi nói chuyện yêu đương, ở phương diện tình cảm Diệp Dạ Thần thật sự đơn thuần như tờ giấy trắng.

"Vậy thì tốt, tốt nhất trước hai lăm đừng quen bạn gái." Diệp Lai dặn dò.

"Tại sao?" Diệp Dạ Thần đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Diệp Lai, trong giọng nói tràn đầy kháng nghị.

"Bởi vì làm cái nghề này cần giữ thân trong sạch, cần phải kiêng rượu, kiêng thuốc, kiêng thịt, như vậy đạo hạnh của con mới tăng lên, ngược lại sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường tương lai của con." Diệp Lai giải thích.

"Sau hai lăm tuổi là được à?" Diệp Dạ Thần có chút hối hận khi đồng ý làm người kế thừa ba ba, lại còn phải kiêng thịt, cậu thích nhất là ăn thịt, đơn giản là kiểu người không thịt không vui.

"Nhìn đạo hạnh của con, dù sao bây giờ con cũng còn trẻ, vẫn còn ở giai đoạn học tập, công lực không sâu, chờ bảy năm sau đạo hạnh ổn định rồi tăng lên thì bàn đến chuyện bạn gái cũng không muộn." Diệp Lai biết con trai đang lo lắng cái gì, không phải là kiêng thịt, kiêng sắc nhất thời làm nó không chấp nhận nổi sao.

Bản thân cũng là đàn ông, ông có thể lý giải được, lúc sư phụ nói với ông vấn đề này ông cũng không chấp nhận nổi, thậm chí không muốn học nữa, về nhà tìm đại một công việc sau đó kết hôn, cũng may là ông vẫn kiên trì nếu không cũng sẽ không có được thành tựu huy hoàng như ngày hôm nay.

"Ăn một chút thịt cũng không được à?" Diệp Dạ Thần dùng đôi mắt to óng ánh vô tội, tội nghiệp nhìn Diệp Lai.

"Thật ra thì thỉnh thoảng ăn thịt cũng không có vấn đề gì lớn, ha ha, chủ yếu nhất là kiêng sắc, nhất định con phải nhớ kĩ điều này." Diệp Lai dặn dò lần nữa, ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo giống vợ của con trai, lúc này lại bày ra vẻ vô tội khiến ông cũng bị mê hoặc, có chút lung lay mất.

"Con biết rồi." Đối với phương diện tình cảm, Diệp Dạ Thần hoàn toàn không để ý đến, điều cậu lo lắng nhất là sau này không có thịt ăn, giờ thì tốt rồi, có thịt ăn còn những thứ khác hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Sau khi về phòng, Diệp Dạ Thần bỏ con dao xuống đầu giường sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Trên kim loan đại điện, Diệp Dạ Thần đứng chung với các thần tử khác, cậu đang phản đối hoàng thượng tứ hôn.

"Phụ hoàng! Không được gả cho Tam hoàng huynh, ta thích hắn!"

Lời này vừa nói ra, toàn triều đều khϊếp sợ, hoàng thượng càng thêm tức giận ôm ngực, mặt rồng giận dử chỉ vào cậu, quát lớn: "Nghịch tử to gan! Còn dám nói những lời vô sỉ như vậy! Người đâu! Nhốt thái tử vào thiên lao, chờ ý chỉ tiếp theo."

"Các ngươi làm gì vậy?" Buông ta ra!"

Cảnh trong mơ thay đổi, cậu chen cửa giữa một đám nam nữ già trẻ đang hóng chuyện, nhìn hai người mặc hỉ phục màu đỏ đang đứng ở đại sảnh chuẩn bị bái đường, đột nhiên trong lòng lửa giận tràn ra, cậu lập tức đứng ra ngăn cản: "Không được bái đường!" Mọi người kinh ngạc, ánh mắt đồng loạt nhìn về cậu, vẻ mặt khác nhau, ồn ào bàn luận.

"Tề Lăng, ngươi đã nói là ngươi thích ta, tại sao lại thành thân với người khác?"

"Tiểu Thần..." Nam nhân quay đầu lại, vẻ măt kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Dạ Thần.

Là Tam hoàng tử, tại sao lại là cùng một người!

Trong chớp mắt, cảnh trong mơ lại chuyển đến bên một bờ vực, Diệp Dạ Thần dùng hết sức lực toàn thân cố gắng lôi kéo một nam nhân sắp ngã xuống, cậu hét khàn cả giọng: "Đừng! Đừng mà...." Hốc mắt Diệp Dạ Thần đỏ bừng.

"Buông tay!"

"Không buông! Ta không thả!"

Cuối cùng người kia vẫn ngã xuống,Diệp Dạ Thần còn chưa tỉnh lại từ trong đau lòng muốn chết thì hình ảnh lại chuyển đến Thanh triều, tiếp đó là thời kỳ dân quốc sau đó tới sau giải phóng, cuối cùng chuyển đến thời đại mới nhất, cũng chính là thời đại Internet thịnh hành hiện nay, từ cổ đại đến hiện đại, trải qua vài thập kỉ, vậy mà lại cùng một người hơn nữa mình và người đó còn có yêu hận tình thù.

Buổi sáng lúc Diệp Dạ Thần thức dậy thì cũng đã mồ hôi đầm đìa cả người, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt mờ mịt nhìn con dao bên gối, con dao này thật là kỳ lạ, mười mấy năm qua cậu chưa từng có giấc mộng như thế này, kể từ khi có con dao này, chiều nay cậu cũng mơ thấy những thứ linh tinh như vậy, cũng vẫn là tình cảm rối rắm với cùng một người không chỉ có thế, đối phương còn là đàn ông, ý là gì đây?

Dáng vẻ người kia cực kỳ dẹp, tối thiểu cho đến bây giờ Diệp Dạ Thần chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp hơn người nọ nhưng điều này cũng không thể giải thích cho vấn đề tại sao cậu và người kia lại cứ dây dưa không dứt.