Quyển 1: Hồng Y Nữ Quỷ - Ch­ương 13: Hóa ra là cô ta

Mục Lăng Sênh và Lâm Kha đồng thời nhận ra được vẻ mặt của mình lúc này có chút thất thố nên dời mắt nhìn về phía khác.

"Diệp Dạ Thần, con mau xem con trai cô đi, chắc hẳn gần đây nó trúng tà nên mới thích đàn ông!" Tuyết Mai Tuyết Mai đi tới trước mặtDiệp Dạ Thần, hiện tại bà cũng không quan tâm đối phương có năng lực hay không nữa, việc cấp bách trước mắt bà muốn là bẻ thẳng tính hướng của Lâm Kha.

"Trước tiên dì hãy bình tĩnh đã, con muốn nói chuyện riêng với Lâm Kha một chút rồi mới quyết định được tiếp theo nên làm gì." Diệp Dạ Thần không cho rằng Lâm Kha vì trúng tà mới thích đàn ông, cậu hiểu Lâm Kha rõ nhất cho nên hiện tại chỉ có thể làm cách này.

"Cũng được." Lâm Long tán thành, trước mắt cứ thử xem tên nhóc này có bản lãnh gì đã: "Dù sao cũng không nên nóng nảy nhất thời, chúng ta chỉ cần kết quả không quan tâm quá trình." Sau khi phụ huynh đồng ý, Diệp Dạ Thần và Lâm Kha cũng nhau vào phòng, Mục Lăng Sênh cũng đi theo phía sau.

Lâm Kha ngồi ở trên giường, Diệp Dạ Thần đứng trước mặt nhìn xuống cậu ta, Mục Lăng Sênh thì tùy ý đi dạo trong phòng, xem cái này một chút cái kia một chút nhưng cậu ta không động vào bởi vì cậu ta cũng không thích người khác không có sự đồng ý đã động vào đồ của mình.

Lâm Kha cũng nhìn Diệp Dạ Thần, tầm mắt hai người giao nhau, khóe mắt Lâm Kha lập tức liếc nhìn chuỗi vòng tay chu sa ở cổ tay trái Diệp Dạ Thần giống như nơi đó có kim châm làm đau mắt cậu ta, cậu ta cũng không biết mình bị gì mà lại ghét chuỗi vòng tay này như vậy, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Cậu có thể tháo nó xuống không, toàn màu đỏ khiến mắt mình khó chịu quá." Lâm Kha đưa tay chỉ chuỗi vòng tay chu sa trên cổ tay trái Diệp Dạ Thần.

Diệp Dạ Thần sờ cổ tay định tháo xuống nhưng ngay sau đó lắc đầu từ chối: "Không được, ba ba đã cảnh cáo mình không thể tháo nó xuống, cậu làm sao vậy?"

"Mình cũng không biết bị gì, chỉ thấy nó rất chói mắt khiến cả người không thoải mái." Lâm Kha trả lời, cố gắng không nhìn chuỗi vòng tay nữa.

Diệp Dạ Thần quan sát Lâm Kha một lát đột nhiên đề nghị: "Đưa tay cho mình."

Cậu cảm thấy hôm nay Lâm Kha có cái gì không đúng nhưng lại không rõ là lạ ở chỗ nào nhưng khẳng đinh là không giống nhau, còn có tại sao cậu ta lại cảm thấy kháng cự vưới chuỗi vòng tay chu sa? Chẳng lẽ?

"Để làm gì?" Lâm Kha không đưa tay ra, sự khó hiểu và kháng cự viết rõ ở trên mặt.

"Đưa cho mình." Diệp Dạ Thần nghiêm túc ra lệnh.

"Cậu tháo cái đó xuống mình sẽ đưa tay cho cậu." Lâm Kha dùng ánh mắt ý bảo chuỗi hạt châu kia. Chẳng biết lúc nào Mục Lăng Sênh đã đứng ở bên cạnh bọn họ, vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt như xem cuộc vui.

"Chẳng lẽ cậu thật sự trúng tà giống như dì nói?" Diệp Dạ Thần càng ngày càng hoài nghi có thật là Lâm Kha bị quỷ ám hay không.

"Cậu nói hưu nói vượn cái gì vậy, Tiểu Thần, quan hệ chúng ta tốt như vậy mà cậu cũng nghi ngờ mình?" Tâm tình Lâm Kha có chút kích động, cậu ta cũng khó hiểu, cậu ta chưa bao giờ kích động như vậy trước mặt Diệp Dạ Thần bởi vì quan hệ của hai người bọn họ tốt đến mức có thể xem là chung một phe, tại sao lại có thể có mâu thuẫn và nghi ngờ được?

"Mình không có." Trực giác Diệp Dạ Thần cho biết Lâm Kha có cái gì không đúng nhưng không rõ là ở chỗ nào, càng không biết là thật sự có nữ quỷ ám vào trên người Lâm Kha hay không, xem ra cậu chỉ có thể lấy thứ đó ra thử.

Lâm Kha nhìn thấy Diệp Dạ Thần đang lấy từ gì đó từ trong túi quần jean ra thì lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng ngồi dậy từ trên giường. Mục Lăng Sênh thấy Lâm Kha phản ứng lớn như vậy thì bước nhanh tới giữ chặt cánh tay Lâm Kha, không để cho cậu ta đi: "Cậu làm gì thế? Diệp Dạ Thần chỉ trị bệnh cho cậu thôi mà, cậu chạy cái gì?"

Diệp Dạ Thần móc từ trong túi ra mấy tờ hoàng phù dùng chu sa vẽ sau đó muốn dán vào trên người Lâm Kha, trong nháy mắt đó Hồng Y nữ quỷ lập tức thoát khỏi thân thể Lâm Kha, bay tới trong góc, lập tức hai mắt Lâm Kha nhắm lại, cả người giống như bùn nhão té xuống, đúng lúc Mục Lăng Sênh đang giữ tay cậu ta nên kéo lại kịp, ôm cậu ta vào lòng.

Diệp Dạ Thần thấy Lâm Kha ngã vào trong ngực Mục Lăng Sênh, liếc thấy tư thế của bọn họ không đúng nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy đi đối phó Hồng Y nữ quỷ trong góc.

"Hóa ra là cô!" Diệp Dạ Thần lập tức nhận ra Hồng Y nữ quỷ , tức giận đưa tay chỉ cô ta nói, lần này cậu sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa.

Mục Lăng Sênh thả Lâm Kha lên trên giường, cũng không nhìn thêm cái nào, chạy đến bên cạnh Diệp Dạ Thần nhìn góc phòng cau mày không hiểu: "Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"

"Hồng Y nữ quỷ, cậu không thấy đâu, dù sao cậu cũng không tin tôi." Diệp Dạ Thần nghiêng đầu trả lời một câu sau đó lại nhìn chằm chằm Hồng Y nữ quỷ trong góc đắc ý nói: "Ba ba tôi đã nói bây giờ cô rất yếu, hoàn toàn không thể hại người được, không phải là cô muốn gϊếŧ chúng tôi à, dựa vào pháp lực bây giờ của cô quả thật là người si nói mộng!"

"Gϊếŧ chúng ta? Chúng ta là ai?" Mục Lăng Sênh tiếp tục nghi ngờ.

"Ai da, chuyện này nói ra rất dài dòng, chờ tôi bắt nữ quỷ này sau đó từ từ giải thích với cậu." Diệp Dạ Thần vừa trả lời vấn đề của Mục Lăng Sênh vừa vừa quan sát động tĩnh của nữ quỷ, không thể để cho cô ta chạy được.

Gương mặt của Hồng Y nữ quỷ bị che bởi tóc đen, xuyên qua tóc đen có thể nhìn thấy được đôi mắt trống rỗng đen như mực, không khó để nhận ra trong đôi mắt cô ta mang theo thâm tình lẫn u oán, trong thâm tình lại xen lẫn oán hận nhìn Mục Lăng Sênh, đầu nữ quỷ hơi nghiêng về phía bên trái, có thể thấy cô ta biết Mục Lăng Sênh ở hướng bên đó khiến Diệp Dạ Thần rất khó hiểu.

"Mục Lăng Sênh, kiếp trước ta yêu hắn sâu đậm như vậy nhưng mà hết lần này tới lần khác trong lòng hắn lại không có vị trí của ta, đều là do sự tồn tại của ngươi!" Hồng Y nữ quỷ nói tới chỗ này đột nhiên tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm Diệp Dạ Thần.

Diệp Dạ Thần không thấy được ánh mắt của cô ta nhưng chỉ nghe thấy giọng nói không có nhiệt độ làm cho người ta rợn cả tóc gáy giống như từ địa ngục truyền tới, thanh âm bén nhọn cực kì chói tai thì có thể nhận ra cô ta rất tức giận, rất không cam lòng nhưng lại không thể làm được gì.

"Tôi thì thế nào?" Diệp Dạ Thần cũng có biết một ít về kiếp trước của mình và Mục Lăng Sênh nhưng cậu không biết trong gút mắc tình cảm giữa bọn họ có sự tồn tại của cô gái này, cậu không biết cô ta trông như thế nào, lại càng không có ấn tượng gì về cô ta cả. Tò mò

"Hai người đang nói chuyện sao?" Tôi chỉ nghe được giọng của cậu, chẳng lẽ là cậu đang nói nhảm một mình à?" Mục Lăng Sênh tiếp tục tiếp tục tò mò, mắt nhìn Diệp Dạ Thần sau đó nhìn về phía góc phòng, xem ra Diệp Dạ Thần thật sự nói nhảm một mình, có vẻ thần kinh không được bình thường.

""Nếu như không phải do ngươi nhúng tay vào thì ta và Mục Lăng Sênh sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, tất cả đều là tại ngươi là người khiến chúng ta không thể ở cùng với nhau nhưng vậy thì thế nào, khoong phải ngươi cũng đã chết rồi sao? Các ngươi vẫn không thể nào ở chung một chỗ, ha ha....... Nhưng mà tại sao ngươi chết Mục Lăng Sênh vẫn không yêu ta.........."" Nữ quỷ lúc khóc lúc cười giống như phát điên, tự oán tự trách.

""Nếu Mục Lăng Sênh không yêu cô vậy cô cần gì phải đau khổ chấp nhất?" Diệp Dạ Thần không hiểu nữ quỷ này cô chấp vì cái gì, người ta không yêu mình thì tại sao không tìm người mới mà cứ chờ đến kiếp này báo thù cậu?

"Tại sao? Ngươi hỏi tại sao à? Ta yêu Mục Lăng Sênh chín kiếp cũng không đổi được Mục Lăng Sênh yêu ta một đời, ngươi nói cho ta biết tại sao ta lại cố chấp như vậy, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có cố chấp như vậy không? Ta phát điên, đánh cược cả tính mạng để yêu một nam nhân thế nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không yêu ta. Một người có bao nhiêu lần luân hồi ta không biết, ta chỉ biết kiếp nầy là kiếp thứ mười, nếu như kiếp nầy Mục Lăng Sênh vẫn không yêu ta, ta sẽ không làm người nữa, vĩnh viễn trở thành cô hồn dã quỷ hoặc cuối cùng có lẽ sẽ tan thành mây khói cho nên đây chính là nguyên nhân tại sao ta phải tìm được các ngươi."

""Chín kiếp?" Diệp Dạ Thần bị những lời khóc lóc nỉ non gần như tuyệt vọng của nữ quỷ làm kinh hãi thật lâu không thể bình tĩnh lại. Như vậy có phải cậu và Mục Lăng Sênh cũng có ký ức của chín kiếp hay không? Thì ra là con người có thể luân hồi nhiều kiếp như vậy, thật là kì diệu, có điều nữ qủy dùng cách nào để có trí nhớ nhiều kiếp như vậy?

Trong mộng Diệp Dạ Thần cũng đã nhìn thấy rất nhiều, cụ thể là mấy đời thì cậu không có đếm nhưng chắc là cũng khoảng như vậy, trong lúc bất chợt cậu chỉ cảm thấy nữ quỷ thật đáng thương, không xấu cũng không kinh khủng chút nào.

""Vậy cô muốn làm gì?"" Trong lúc nhất thời Diệp Dạ Thần cảm thấy mềm lòng.

""Hiện tại ta đã mất hết pháp lực cũng không thể hại người, ta chỉ cầu ngươi đừng bắt ta, bỏ qua cho ta." Nữ quỷ đau khổ cầu khẩn.

Diệp Dạ Thần do dự, có cơ hội tốt như vậy nhưng cô ta chỉ yêu cầu đơn giản như vậy sao?