Quyển 2: Hung án liên hoàn - Chương 19: Tôi biết cậu

""Con nói hung thủ là một người đàn ông? Cụ thể một chút."" Lâm Long rất kinh ngạc với thiên phú của Diệp Dạ Thần, trong vụ án này hung thủ hoàn toàn không được mô tả bởi vì không có một xíu đầu mối nào, có người cho rằng việc ngừng tim đột ngột là ngoài ý muốn nhưng liên tiếp bảy tháng có bảy người đều là nam nữ trẻ tuổi độc thân tử vong vì ngừng tim đột ngột thì không thể dùng từ ngoài ý muốn để hình dung được.

""Con không thấy rõ, có điều nhìn bóng lưng thì cao khoảng mét tám, là một người đàn ông, không đúng........."" Diệp Dạ Thần đột nhiên sửa lại, vẻ mặt cậu thống khổ, mày nhíu chặt.

""Thế nào? Con lại thấy cái gì à?"" Vậy mà Diệp Dạ Thần lại có thể thấy nhiều hình ảnh như vậy, cũng không biết là thấy từ nơi nào, tại sao ông không thấy được.

""Hiện tại con lại không xác định được."" Diệp Dạ Thần nhắm mắt lại sau đó mở ra, trên trán đầy mồ hôi hột khiến Lâm Long bên cạnh có chút bận tâm.

""Con không sao chứ?"" Mới vừa rồi Diệp Dạ Thần đang làm phép sao?

""Có lẽ hôm nay đến đây thôi, dù sao vụ án này cũng đã xảy ra năm năm, khi đó chúng ta đã trả lời với thân nhân người bị hại là tử vong ngoài ý muốn, không phải bị gϊếŧ hoặc tự sát cho nên mới có thể đè chuyện này xuống nhưng chuyện không may cứ liên tục xảy ra nên lúc đầu những thân nhân của người bị hại đều không thể bình tĩnh, các hãng truyền thông mỗi ngày đều tranh nhau đưa tin về tiến triển của vụ án này nhưng làm gì có tiến triển, dù sao cũng không có đầu mối minh xác là bị gϊếŧ nên mới nói vậy để mọi chuyện lắng xuống nhưng vẫn có những người tham thảo các chuyên gia thần quái về huyền án không thể phá này."" Lâm Long cố gắng nói thật cặn kẽ để Diệp Dạ Thần triển khai điều tra tốt hơn.

""Rất rõ ràng chuyện này không phải là ngoài ý muốn cũng không phải là trùng hợp, chú Lâm, chú có thể sao cho con một bản hồ sơ này không? Con mang về nhà nghiên cứu một chút."" Diệp Dạ Thần đề nghị.

""Chú sẽ bảo nhân viên quản lý sao cho con một bản."" Lâm Long sảng khoái đồng ý, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ không giao tài liệu quan trọng này cho một người không hề liên quan đến vụ án, thật ra thì bất kỳ hồ sơ nào trong đồn cảnh sát cũng không được tiết lộ ra ngoài, những thứ này đều là văn kiện cơ mật, nếu để cho người ngoài biết thì sẽ bị xử theo pháp luật. Cứ như vậy hai người rời khỏi phòng hồ sơ.

Lâm Long đưa Diệp Dạ Thần đến cửa cục cảnh sát sau đó xoay người đi vào trong. Chú Lưu đứng ở cửa, cực kì tò mò quan sát Diệp Dạ Thần, cuối cùng bắt đầu hỏi thăm: ""Anh bạn trẻ, cậu làm nghề gì? Tại sao cục trưởng Lâm lại dẫn cậu đến phòng hồ sơ?"

Diệp Dạ Thần biết chú Lưu đang nói chuyện với mình. ""Chú cảnh sát, cháu làm gì chú cũng không cần biết, về phần tại sao cục trưởng Lâm lại dẫn cháu tới phòng hồ sơ thì tất nhiên là có nguyên nhân nhưng tạm thời không tiện tiết lộ."" Diệp Dạ Thần không muốn nói nhiều nên trả lời có chút qua loa.

""Là vì vụ án năm năm trước sao?"" Đột nhiên chú Lưu nói câu này.

""Chú chính là chú Lưu? Đại đội trưởng Lưu?"" Diệp Dạ Thần kinh ngạc, nếu không thì ông chú mập mạp trước mặt tại sao lại khẳng định là vì vụ án năm năm trước, trừ khi là ông ta cũng tham gia vào vụ án đó, cũng chính là đại đội trưởng Lưu trong miệng Lâm Long.

""Chú đã không phải là đội trưởng nữa rồi, chú chỉ là lính tuần tra, anh bạn trẻ, chú khuyên cậu đừng dính vào, vụ án này không đơn giản, rất quỷ dị, nếu không phải xảy ra sự kiện kia thì chú cũng sẽ không từ chức đội trưởng."" Chú Lưu nói tới chỗ này thì ngừng lại, cảm giác giống như bị hớ.

""Có phải chú biết gì đó hay không?"" Câu này của Diệp Dạ Thần là câu khẳng định, rõ ràng là chú Lưu nói lỡ miệng, sao mà cậu không hiểu.

""Làm người quá thông minh không phải là chuyện tốt, dù sao chú cũng là người từng trải, chắc chắn không hại cháu, chú sẽ tiết lộ cho cháu một chút là vụ án này không phải người làm."" Chú Lưu nói câu cuối thì lập tức ngậm miệng, đi xa.

Diệp Dạ Thần đang muốn nói chuyện tiếp đi ông ta đã đi mất, chỉ còn lại một bóng lưng rộng lớn. Ông ta biết nhiều như vậy tại sao không tiếp tục điều tra? Lại để cho vụ án này biến thành huyền án, hoàn toàn vi phạm chức trách và nghĩa vụ của một cảnh sát, không hoàn thành nhiệm vụ nếu bị tra được đừng nói là làm cảnh sát, trực tiếp ngồi tù cũng có. Bỏ đi, hôm nay vậy là có thu hoạch rồi, về nhà thôi.

Diệp Dạ Thần lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, đã hơn một giờ chiều, cậu muốn ngồi xe trở về thành Đông, hơn nữa còn phải đi ăn trưa, về nhà thì phải mất hai tiếng, hay là ăn cơm trưa trước rồi hãy về, nghĩ vậy Diệp Dạ Thần đi tới ven đường bắt đầu đón xe. Đúng lúc này có một chiếc xe taxi màu trắng vừa đi ngang qua, thấy Diệp Dạ Thần đón xe thì dừng lại. Trong nháy mắt lúc xe taxi dừng lại thì Diệp Dạ Thần nhìn thấy ở ghế lái phụ đã có người ngồi, người này ăn mặc rất thời thượng, là một chàng trai trẻ tuổi khoản chừng hai mươi, tai phải mang khuyên tai hình tròn màu đen, khuyên tai này lóng lánh giống như trân châu đen khiến Diệp Dạ Thần không muốn chú ý cũng khó.

Tóc anh ta vừa đen vừa thẳng, giống như đã từng nhuộm, tóc mái khá dài, che phủ trán, gần như là che khuất mắt bởi vì anh ta đang cúi đầu tập trung chơi điện thoại di động, cho nên Diệp Dạ Thần không thấy được rõ khuôn mặt anh ta như thế nào nhưng nhìn anh ta mặc toàn màu đen khiến cậu cảm thấy u ám, quỷ dị giống như sứ giả từ địa ngục. Lúc nhìn thấy anh ta, Diệp Dạ Thần không khỏi nhớ tới Mục Lăng Sênh. Kiểu tóc Mục Lăng Sênh chính là kiểu hai bên dài vừa đủ, tóc trên trán không vượt qua lông mày, chất tóc nhìn qua rất mềm, vừa mềm vừa suôn, không phải là rất đen mà mang theo màu cháy nắng nhàn nhạt, tai trái mang khuyên tai màu bạc, cũng mặc quần áo rất thời trang có điều cậu ta rất ít khi mặc màu đen, quần áo rất nhiều màu sắc, nhìn qua có vẻ phóng túng không kềm chế được, thỉnh thoảng có chút điên cuồng, thỉnh thoảng lại cao ngạo, điển hình cho play boy.

Diệp Dạ Thần mở cửa sau ngồi xuống, sau đó nói: ""Tôi muốn ăn cơm, nơi này chỗ nào có quán cơm thì chở tôi tới đó là được.""

Người thanh niên nghe vậy thì không nói gì quay đầu lại nhìn. Cái nhìn này khiến Diệp Dạ Thần thấy khó hiểu, anh ta đột nhiên nhìn mình làm gì? Nhìn rồi không nói lời nào, cậu còn tưởng rằng anh ta muốn hỏi cái gì, thật là kỳ quái. Chỉ chốc lát sau, tài xế đã dừng ở phố đi bộ phồn hoa náo nhiệt nhất thành Bắc, ở đó cái gì cũng có.

""Nơi này được không? Chung quanh đều có quán ăn."" Tài xế nói.

Diệp Dạ Thần liếc nhìn ngoài cửa sổ, thấy người đi trên đường nườm nượp, xe qua lại như mắc cửi, chỗ sầm uất như vậy nhất định không thiếu thứ gì, cậu cũng nhìn thấy các loại quán ăn nhỏ, quán cơm, nhà hàng, quán rượu khắp nơi.

""Được, dừng đây đi, bao nhiêu tiền?"" Diệp Dạ Thần vừa nói vừa mở cửa xe. Vào lúc này, người thanh niên đang ngồi ghế lái phụ đột nhiên móc mười tệ ra đưa cho tài xế sau đó cũng xuống xe.

""Cậu ta trả luôn rồi."" Tài xế nói xong thì quay đầu xe. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Diệp Dạ Thần có chút mơ hồ, có ý gì đây? Tại sao chàng trai vốn không quen biết này lại trả tiền xe cho mình?

""Anh........."" Trong lúc nhất thời Diệp Dạ Thần không biết nên nói cái gì cho phải, trên mặt hiện lên vẻ cảm ơn: ""Cảm ơn......""

""Tôi biết cậu."" Chàng trai và Diệp Dạ Thần cùng đứng bên lề đường nhưng anh ta cao hơn Diệp Dạ Thần đến nửa cái đầu.

Lúc Diệp Dạ Thần nói chuyện với anh ta thì không tự chủ ngước mắt lên, anh ta cao ngang Mục Lăng Sênh, vóc người hơi gầy, lớn lên đẹp trai mê người, có điều khí chất không giống nhau, nếu Mục Lăng Sênh phóng túng không kiềm chế được, mang chút cảm giác xấu xa thì người thanh niên này lại cao quý nho nhã, có chút lạnh lẽo âm trầm.

""Tại sao anh biết tôi?"" Trong đầu Diệp Dạ Thần xuất hiện vô số câu hỏi, chẳng lẽ danh tiếng của cậu đã vang xa rồi hả?

""Tôi mời cậu ăn cơm."" Người thanh niên không nhiều lời vô nghĩa, sau khi bỏ lại câu này thì đi phía trước dẫn đường. Diệp Dạ Thần mờ mịt xen lẫn lúng túng nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng đuổi theo, bởi vì có người mời mà không ăn là ngu.

Vỗ tay mừng anh công lên sàn. Bà tác giả ém lâu quá.