Quyển 2: Hung án liên hoàn - Chương 22: Tìm kiếm manh mối

Nghiêm Văn Bác suy nghĩ một chút sau đó nói tiếp: ""Thật ra thì cổ thuật đó không có tên gọi cụ thể nhưng tôi biết nó là cái gì, chính là thu thập hồn phách của nam nữ trẻ tuổi độc thân sau đó chọn một người phù hợp nhất trong đó để kết duyên với mục đích luyện thành một con quỷ hoàn mỹ để người đó sử dụng, cũng chính là nuôi tiểu quỷ trong truyền thuyết nhưng đây không phải là tiểu quỷ, đại khái chính là như vậy.""

""Thì ra là như vậy, vậy có bị cắn trả không?"" Diệp Dạ Thần từng nghe Diệp Lai nói nếu người luyện cái này bị cắn trả thì kết quả người đó nhất định thê thảm không nỡ nhìn.

""Cắn trả còn kinh khủng hơn nuôi tiểu quỷ nhưng nếu pháp lực đủ cao thâm thì sẽ không bị cắn trả."" Sắc mặt Nghiêm Văn Bác vẫn rất bình tĩnh.

""Vậy làm sao để chúng ta tìm được người như vậy?"" Diệp Dạ Thần cảm thấy đây là một công việc rất khó, hoàn toàn là mò kim đáy biển. Nhưng Nghiêm Văn Bác lại không cho là như vậy.

""Tôi cảm thấy người này không đơn giản nhưng không đến nổi lợi hại như vậy, lần hành động năm năm trước đã đủ để hắn luyện ra được một con quỷ hoàn mỹ để làm việc thay hắn rồi, nếu không thành công thì năm năm trước hắn cũng sẽ không dừng lại ở việc gϊếŧ bảy người còn nếu thành công thì năm năm sau hắn sẽ không tiếp tục làm nữa, cho nên có thể thi thể đàn ông được phát hiện lần này chỉ là trùng hợp.""

""Trùng hợp?"" Diệp Dạ Thần đột nhiên cảm thấy trí thông minh của mình không đủ dùng, sau khi nghe Nghiêm Văn Bác vừa phân tích thì cũng không phải là không có đạo lý, vốn có khả năng sẽ bị cắn trả nên đối phương không cần phải tiếp tục tự tìm đường chết mới đúng.

""Nếu không phải là trùng hợp thì sao? Cần phải xem thử ngày mai sẽ đưa tin vụ an như thế nào sau đó chúng ta mới tiếp tục phân tích."" Nghiêm Văn Bác nói xong thì mở cửa ra ngoài.

""Này!"" Diệp Dạ Thần muốn gọi anh ta lại ai ngờ động tác của Nghiêm Văn Bác lại nhanh như thế.

""Không! Không! Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp nhưng tại sao cách năm năm mới tiếp tục? Người này không phải có bệnh thì chính là thông minh có vấn đề, tại sao hắn lại làm như vậy? Chẳng lẽ con quỷ mà hắn luyện trước đó bỏ trốn mất rồi nên hắn mới bắt hồn để luyện tiếp?"" Diệp Dạ Thần bắt đầu rối rắm, trong đầu cậu toàn là vấn đề này, vốn vụ án không hề có đầu mối, đột nhiên lại xuất hiện tin tức về thi thể của một người đàn ông khiến suy nghĩ của cậu bị đảo loạn.

Ngày hôm sau, Lâm Long tiếp nhận vụ án thi thể đàn ông trong ngõ hẻm ở thành Bắc, bắt đầu bắt tay điều tra.Trong quá trình điều tra, ông kiên định với phương án thành lập tiểu tổ điều tra, tiểu tổ tổng cộng có ba người, một phụ trách ghi chép, một phụ trách điều tra, một phụ trách lãnh đạo, tương đương với hai thành viên và một tổ trưởng. Tổ trưởng được chỉ định cho Tống Khiêm, về phần hai thành viện thì chính là Tiểu Nguyên và Tiểu Bắc trong cục.

Ở trong phòng họp, Lâm Long dặn dò Tống Khiêm: ""Một lát nữa các cậu đi tới hiện trường tiếp tục điều tra, xem thử có bỏ sót đầu mối gì không, tôi sẽ tìm một người tới hỗ trợ các cậu.""

Dáng vẻ Tống Khiêm đẹp trai như ánh mặt trời, sạch sẻ mát mẻ, lúc cười thì khóe miệng có hai má lúm đồng tiền nhỏ, cực kì mê người, cũng là một trong những người đẹp trai nhất của cục cảnh sát, rất được các nữ cảnh sát hoan nghênh, nhân duyên cũng rất tốt.

""Vâng, cục trưởng."" Tống Khiêm chào Lâm Long theo kiểu nhà binh rồi rời đi.

Sau khi ăn xong bữa ăn sáng, Diệp Dạ Thần nhận được điện thoại của Lâm Long, cậu liếc nhìn Nghiêm Văn Bác đối diện sau đó cầm điện thoại di động lên, đi qua một bên nghe.

""Chú Lâm, có phải chú gọi điện tới vị vụ án thi thể đàn ông tối hôm qua hay không?"" Diệp Dạ Thần hỏi thẳng vào vấn đề.

""Đúng, con mau tới đây một chuyến, lát nữa chú sẽ ghim địa chỉ cho con.""

""Vâng."" Diệp Dạ Thần nói xong thì để điện thoại di dộng xuống.

""Văn Bác ăn xong chưa, nếu xong rồi thì chúng ta cùng đi tới hiện trường vụ án đi."" Đây là lần đầu tiên Diệp Dạ Thần gọi tên Nghiêm Văn Bác mà không kèm họ.

""Mới vừa rồi là Lâm Long gọi tới?"" Nghiêm Văn Bác vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hỏi.

""Đúng vậy, chú ấy bảo tôi nhanh lên nên tôi mới bảo anh cùng đi với tôi.""

""Ông ta bảo cậu tới một mình?"" Nghiêm Văn Bác để đũa xuống, đi tới trước mặt Diệp Dạ Thần.

""Chú ấy bảo tôi qua nhanh một chút, anh đi với tôi đi."" Diệp Dạ Thần nhìn dáng vẻ của Nghiêm Văn Bác thì thấy anh ta không muốn đi nên trong giọng nói bắt đầu mang theo ý cầu xin.

""Cậu không biết, năm năm trước ba tôi có giúp ông ta phá vụ án này nhưng không thành vì vậy ông ta rất xem thường ba tôi, vốn quan hệ giữa hai nhà chúng tôi rất tốt nhưng bởi vì chuyện này mà xa cách một đoạn thời gian, cho đến khi con trai ông ta ngã bệnh, ba tôi không có thời gian.... Thôi, bỏ đi, tôi đi là được, đến lúc đó cậu đừng nói tôi là ai."" Nghiêm Văn Bác nói rõ nguyên nhân với Diệp Dạ Thần.

""Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho bọn họ biết anh là ai, tôi sẽ nói anh là một người bạn tốt của tôi."" Diệp Dạ Thần cười vỗ vai Nghiêm Văn Bác.

Nghiêm Văn Bác thì tâm sự nặng nề gật đầu: ""Cảm ơn cậu.""

Cứ như vậy hai người cùng đi đến hiện trường vụ án ở thành Bắc.

Lúc này trong hẻm nhỏ đã giăng dây cảnh giới, chung quanh có rất nhiều người dân đang đứng xem náo nhiệt, bên trong dây cảnh giới có ba cảnh sát nam đang mặc đồng phục vừa cúi đầu tìm kiếm vừa ghi chép.

Diệp Dạ Thần vừa chen qua đám người vừa nói: ""Làm phiền tránh đường một chút!...........""

""Cậu chen cái gì mà chen, cho dù có chen tới trước cũng không vào được.""

""Thi thể đã bị khiêng đi ngày hôm qua rồi, hôm nay còn tới đâu tìm cái gì? Nhìn cái gì vậy?""

""Cảnh sát là vô dụng nhất, vụ án năm năm trước đến bây giờ vẫn còn chưa phá được thì lập cục cảnh sát làm gì, lãng phí lương thực quốc gia!""

""Toàn làm bộ làm tịch, kết cục cũng không phải là không tìm được hung thủ sao.""

............

Đám người liên tục chỉ vào ba cảnh sát trong dây cảnh giới bàn luận ầm ĩ, đại đa số đều dùng những từ ngữ châm chọc rất chói tai.

""Này! Làm gì vậy! Không được đến gần!"" Các nhân viên bảo vệ ngăn Diệp Dạ Thần đang định chui qua dây cảnh giới vào trong lại.

Nghiêm Văn Bác thì đứng trong đám người, trước mắt thì chưa có bất kỳ hành động nào, đối với hành động không lý trí của Diệp Dạ Thần cũng cũng không kịp ngăn lại.

""Tôi tới đây giúp đỡ bọn họ, là cục trưởng Lâm bảo tôi tới."" Diệp Dạ Thần mặt đầy chân thành nhìn nhân viên bảo vệ cao lớn giải thích.

""Tránh qua một bên!"" Nhân viên bảo vệ hoàn toàn không tin, vẻ mặt khinh thường nói.

""Chuyện gì vậy?"" Tống Khiêm thấy một màn như vậy thì vội vàng bước tới lên tiếng hỏi nguyên nhân.

Nhân viên bảo vệ chỉ vào Diệp Dạ Thần nói: ""Tên nhóc này muốn vào, còn nói là cục trưởng Lâm bảo cậu ta tới đây giúp cảnh sát phá án..."" Càng về sau giọng nói của nhân viên bảo vệ càng mang theo sự cười nhạo.

Lúc Nghiêm Văn Bác thấy một cảnh sát trong dây cảnh giới đi tới thì mới chậm rãi tiến lên, đứng ở bên cạnh Diệp Dạ Thần.

""Để cậu ta vào đi."" Tống Khiêm không nhiều lời, sau khi nói xong thì lập tức liền xoay người tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Diệp Dạ Thần kéo Nghiêm Văn Bác xông về phía nhân viên bảo vệ nói: ""Chúng tôi đi cùng nhau.""

Sau đó không để ý đến nhân viên bảo vệ đó nữa, lập tức đi vào cùng ba người cảnh sát kia tìm kiếm đầu mối.

""A? Đây là cái gì?"" Diệp Dạ Thần tiến lên thì thấy bên chân Tống Khiêm có một đồng xu nên lập tức cúi người nhặt lên.

""Từ từ."" Nghiêm Văn Bác thấy vậy, gọi Diệp Dạ Thần lại.

Tống Khiêm và hai người khác nghe vậy thì đồng thời quay đầu lại nhìn, thấy động tác khom lưng của Diệp Dạ Thần thì Tống Khiêm theo bản năng liếc nhìn Nghiêm Văn Bác ở đối diện, đột nhiên cảm kích cười một tiếng: ""May là anh bảo cậu ta từ từ, nếu không thì đồng xu này sẽ mất đi giá trị vật chứng.""

Lực chú ý của Nghiêm Văn Bác đều nằm trên đồng xu, đối với những lời của Tống Khiêm thì không có phản ứng hay thái độ gì.

""Tiểu Bắc, nhặt lên gói kỹ."" Tống Khiêm quay đầu nó với Tiểu Bắc.

Tiểu Bắc tuổi còn trẻ, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, anh ta lấy một cùng từ trong hộp công cụ ra, mang găng tay, cẩn thận gắp đồng xu lên sau đó bỏ vào trong một cái túi nhỏ trong suốt, rồi giao cho Tiểu Nguyên bên cạnh làm dấu hiệu và ghi chép.

Đồng tiền xu này có màu bạc, rất gần với màu của bùn đất ở trong hẻm, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thấy được.

""Đồng tiền xu này là của ai?"" Diệp Dạ Thần hỏi Tống Khiêm.

""Không biết, chờ lúc về tra dấu vân tay mới biết được."" Dáng vẻ Tống Khiêm luôn ôn hòa, lúc nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng lịch sự, hoàn toàn không có kiểu hung hăng của cảnh sát khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.

""Nếu là của người chết thì đồng xu này không có chút ý nghĩa nào."" Nghiêm Văn Bác lạnh lẽo nói.

""Vậy chúng ta tiếp tục tìm manh mối đi, xem thử có còn những thứ khác hay không."" Diệp Dạ Thần nói xong lập tức gia nhập đội ngũ tìm kiếm, cúi đầu khom lưng, dáng vẻ rất nghiêm túc.

""Tiểu Bắc, đem đồng xu lại cho tôi."" Nghiêm Văn Bác nhớ Tống Khiêm gọi người kia là Tiểu Bắc.