Quyển 2: Hung án liên hoàn - Chương 26: Tới chậm một bước

""Hắn ta không phải là hung thủ đồng thời được người khác thuê để làm người chịu tội thay."" Tống Khiêm tiếp tục giải tích.

""A..."" Tiểu Nguyên cái hiểu cái không ồ một tiếng, lại bắt đầu hỏi: ""Tại sao lại bị người khác thuê? Anh làm sao biết được?""

""Từ đồng xu, người phát hiện đồng xu là Diệp Dạ Thần nhưng người cảm ứng đồng xu là Nghiêm Văn Bác, là Nghiêm Văn Bác nói cho chúng ta biết hung thủ là người nào, sau đó cho chúng ta vẽ hình hắn ta ra, vậy người sau màn đã rõ ràng như vậy, còn cần tôi phải nói tên sao?"" Tống Khiêm vừa nói vừa quan sát Nghiêm Văn Bác, trong mắt tràn đầy chất vấn và khó hiểu.

""Hóa ra là như vậy........."" Tiểu Bắc đã hiểu.

""Tống Khiêm, anh phân tích rất hay nhưng anh đừng quên, người chịu tội thay không được chạy mất nếu không sẽ mất đi giá trị của người chịu tội thay."" Vẻ mặt Nghiêm Văn Bác vẫn cực kì tỉnh táo, không hoảng hốt trả lời chất vấn của Tống Khiêm.

""Chuyện này......."" Tống Khiêm bị phản bác trong lúc nhất thời không có lời nào để nói.

""Không, không phải là do Nghiêm Văn Bác thuê tới, nếu không thì anh ta cứ bắt hung thủ giao ra là được, không cần phải để hung thủ đâm Diệp Dạ Thần, làm bộ làm dáng một chút là được rồi, lại còn để hắn chạy mất ngay dưới mí mắt, chuyện này không nên, để cho hắn chạy mất có ý nghĩa gì? Không cần thiết phải làm điều thừa thãi này chứ."" Tiểu Bắc đột nhiên phân tích.

Tiểu Bắc nói như thế làm nhưng suy nghĩ của Tống Khiêm hoàn toàn làm rối loạn.

""Hung thủ không phải do Nghiêm Văn Bác thuê, là người khác.""

Lúc này người nói chính là Diệp Dạ Thần, cậu từ từ mở mắt ra, trong lúc nhắm mắt đã nghe được đại khái câu chuyện, cậu mở mắt ra cũng chỉ muốn phát biểu ý kiến và cái nhìn của mình mà thôi.

""Vậy là ai?"" Tống Khiêm hỏi cậu.

""Cái này tôi cũng không biết, người thuê tên hung thủ này mới là hung thủ thật sự, vì muốn che dấu chân tướng sự tình, cố ý người chết thế để hắn có thể tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."" Diệp Dạ Thần trình bày suy nghĩ mình đã chuẩn bị lúc trước.

""Người Nghiêm Văn Bác vẽ lại trên hình và người lúc sáng giống nhau như đúc, chẳng lẽ anh ta thật sự có năng lực cảm ứng, lại còn chuẩn như vậy, thật sự là quá thần kỳ."" Ánh mắt Tiểu Nguyên nhìn về phía Nghiêm Văn Bác rất ngạc nhiên lại thêm mấy phần sùng bái.

""Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì để dụ được hung thủ chân chính sau màn ra?"" Tống Khiêm liếc nhìn Nghiêm Văn Bác sau đó chuyển sang Diệp Dạ Thần.

""Chỉ có tìm được người trên ảnh mới có thể biết được chân tướng."" Vẻ mặt Nghiêm Văn Bác nghiêm túc lạnh lùng trả lời.

""Tôi cũng nghĩ như vậy."" Diệp Dạ Thần nhìn Nghiêm Văn Bác, lộ ra nụ cười tâm ý tương thông.

""Cậu dưỡng thương cho tốt đi, chuyện này cứ giao cho tôi."" Nghiêm Văn Bác đứng dậy xoa đầu Diệp Dạ Thần, trong mắt hiện lên dịu dàng và quan tâm chưa bao giờ có.

""Không phải anh, mà là chúng ta."" Tống Khiêm thấy một màn như vậy, vội vàng sửa lại.

""Đúng vậy, vụ án này chúng tôi cũng có phần, lúc trở về còn phải báo cáo đấy."" Tiểu Nguyên phụ họa nói.

""Vậy chúng ta đi trước."" Nghiêm Văn Bác cúi người nhìn chằm chằm Diệp Dạ Thần, đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ.

""Anh cẩn thận một chút, đối phương rất khó đối phó."" Diệp Dạ Thần bắt đầu né tránh cái nhìn chăm chú của Nghiêm Văn Bác, cả khuôn mặt và giọng nói cũng trở nên ngượng ngùng.

Nếu Mục Lăng Sênh có được một nửa dịu dàng của Nghiêm Văn Bác thì cậu cũng không ghét cậu ta như vậy, tại sao bây giờ lại đột nhiên nhớ tới tên đáng ghét đó, nếu như không phải có duyên phận mấy đời thì cậu hoàn toàn không muốn dây dưa gì với Mục Lăng Sênh đâu, huống chi hiện tại người cậu ta tâm tâm niệm niệm là Lâm Kha, không phải là ậu, cho dù có duyên phận chín kiếp thì như thế nào? Kiếp này là kiếp này, kiếp trước là hoàn toàn, không biết rốt cuộc kiếp trước quan hệ của cậu và Mục Lăng Sênh là như thế nào, cậu chỉ biết tình cảm của cậu và Mục Lăng Sênh đã hoàn toàn không biết cho nên không cần viện cớ kiếp trước để tiếp tục ràng buộc tình cảm của hai người nữa.

Lúc gần đi Nghiêm Văn Bác không nhịn được niết mặt Diệp Dạ Thần một cái rồi mới ra khỏi phòng.

Tống Khiêm thấy Nghiêm Văn Bác cưng chiều Diệp Dạ Thần như thế thì trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát khó hiểu, tại sao người được cưng chiều không phải là mình? Bị trai đẹp niết mặt là cảm giác gì, anh cũng muốn thử một chút.

Sau khi bốn người rời khỏi phòng bệnh, Diệp Dạ Thần mới cầm điện thoại đặt bên gối lên gọi điện thoại cho Diệp Lai.

""Ba ba, ba có cái biết cổ thuật gì có thể khiến tim người khác ngừng đột ngột không? Có người như vậy tồn tại sao?""

""Đó là loại tà môn ma đạo dùng, con hỏi cái này làm gì?""

""Không phải là do có liên quan đến vụ án năm năm trước sao.""

""Vụ án tiến triển thế nào rồi""

""Vừa có chút đầu mối.""

""Nghiêm Văn Bác không giúp được gì sao?""

""Có, nhưng mà............"" Kế tiếp Diệp Dạ Thần kể lại cẩn thận tiền nhân hậu quả cho Diệp Lai nhưng không có nói chuyện mình bị thương cho ông biết.

""Con trai, không nghĩ tới con còn rất thông minh, có thể sử dụng chiêu này để chứng minh hung thủ không phải hung thủ chân chính, nghe con nói thì ba ta đã biết hung thủ là người nào, có điều ba sẽ không nói cho con biết, ba muốn con tự tìm ra.""

""A? Ba ba, ba đã biết tại sao không nói cho con? Làm sao ba biết được?"" Diệp Dạ Thần bối rối, làm sao mà ba vừa nghe đã biết được, vụ án này đơn giản như vậy sao?

""Phương hướng con đi là đúng rồi nhưng con phải biết kẻ địch ở trong tối, các con ở ngoài sáng, nhất cử nhất động của các con kẻ địch đều nắm trong bàn tay, con có thể nghĩ đến cách này chưa chắc kẻ địch không nghĩ tới, cho nên cách này không thể thực hiện được, không tin thì lát nữa con sẽ nhận được tin tức."" Diệp Lai nhắc nhở.

""À..."" Diệp Dạ Thần nghe thì thấy rất mờ mịt.

""Được rồi, con tiếp tục suy nghĩ cách khác đi, ba tin tưởng con có thể tìm ra được hung thủ.""

Diệp Dạ Thần để điện thoại di động xuống thì thấy trong nhóm gửi tin đến.

Diệp Dạ Thần mở ra nhìn thì thấy là tin của Tống Khiêm.

""Chúng tôi vừa nhận được thông báo của cục cảnh sát, ở một con đường gần bến xe thành Bắc có một người đàn ông hơn 40 tuổi bị ngừng tim đột ngột, thời gian phát hiện là khoảng tám giờ tối, cũng chính là lúc chúng ta vừa rời khỏi bệnh viện hơn nữa hình ảnh người chết giống tên hung thủ như đúc, chúng ta đã tới chậm một bước.""

Quả nhiên là ba ba đã đoán trúng, bọn họ biết thì kẻ địch cũng đã sớm biết thậm chí còn giải quyết người chịu tội thay sớm hơn bọn họ, sau khi Diệp Dạ Thần nhận được tin này trong đầu lập tức cảm thấy chấn động, đầu mối đột nhiên bị đứt đoạn khiến cậu cảm thấy mờ mịt luống cuống.

Không đúng, trong lúc cậu bị thương nằm viện, hung thủ chạy trốn thì chuyện này chỉ có năm người biết, trừ khi hung thủ vẫn luốn theo dõi người đàn ông kia, nếu không thì là ai trong bọn họ truyền tin cho hung thủ thật sư?

Nghĩ tới đây, Diệp Dạ Thần nhất thời cảm thấy đầu và ngực quặn đau, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, không nghĩ đến những thứ rắc rối khiến mình đau đầu nữa.

Đây đã là người thứ hai chết sau từ khi vụ án ngừng tim năm năm trước tái diễn, hơn nữa còn phát sinh cách hai ngày, điều này làm cho vụ án năm năm trước của thành Bắc được đào lại, tất cả giới truyền thông đều đưa tin, trong lúc nhất thời gây bàng hoàng cho người dân thành Bắc, thậm chí là cả nước.

Hôm sau sau khi Tống Khiêm, Nghiêm Văn Bác, Tiểu Bắc và Tiểu Nguyên trở lại cục cảnh sát thì đã bị Lâm Long gọi vào phòng làm việc.