Quyển 2: Hung án liên hoàn - Chương 27: Đến chăm sóc cậu

""Diệp Dạ Thần đâu, tại sao hai người không đi cùng nhau? "" Lâm Long chắp tay sau lưng đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, đột nhiên hỏi một câu như vậy sau đó tầm mắt dừng ở trên mặt Nghiêm Văn Bác: ""Cậu là ai?""

Tống Khiêm lên tiếng: ""Cục trưởng Lâm, là như vậy, Diệp Dạ Thần vốn ở chung với chúng tôi nhưng bởi vì lúc phá án xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên hiện tại cậu ấy người đang ở trong bệnh viện, cậu ta tên là Nghiêm Văn Bác, là người Diệp Dạ Thần gọi tới hỗ trợ.""

""Đang ở bệnh viện hả, cậu ấy không sao chứ?"" Lâm Long nghe đến đó mặt lộ vẻ lo lắng.

""Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi."" Tống Khiêm thấy cục trưởng Lâm quan tâm Diệp Dạ Thần như vậy, vì không muốn ông lo lắng thêm nữa nên cố ý nói giảm nói tránh vết thương của Diệp Dạ Thần.

""Người không sao là tốt rồi."" Lâm Long lẩm bẩm nói sau đó lại nhìn chằm chằm Nghiêm Văn Bác: ""Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu đó không?"" Tại sao chàng trai này lại giống một người bạn cũ của ông như thế, đặc biệt là gương mặt giống nhau cực kỳ.

""Chưa gặp, chắc chú nhầm với ba tôi."" Nghiêm Văn Bác mặt không biểu tình ném ra những lời này.

""Đứa nhỏ này, tại sao lại nói chuyện như vậy chứ."" Lâm Long cũng không hỏi Nghiêm Văn Bác nữa nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía anh ta, quả thật càng xem càng giống.

Đối với sự thẳng thắn của Nghiêm Văn Bác, ba người còn lại đều lựa chọn im lặng không lên tiếng, cũng chỉ có Nghiêm Văn Bác mới dám nói chuyện như vậy với Lâm Long hơn nữa Lâm Long còn không tức giận, cấp dưới như bọn họ làm gì dám như thế.

""Đúng rồi, các cậu không tra ra được bất kỳ manh mối nào về vụ án à? Đã chết liên tục hai người rồi, các cậu làm việc kiểu gì thế?"" Tầm mắt Lâm Long chuyển sang nhìn chằm chằm Tống Khiêm, giọng nói không vui, gương mặt âm trầm giống như có thể phát hỏa bất cứ lúc nào khiến người khác lo sợ.

""Còn không phải là do cục trưởng Lâm tiết lộ tin tức cho hung thủ nên sắp xếp của chúng tôi mới thất bại trong gang tấc sao."" vc nói với Lâm Long, trong giọng nói xen lẫn bất mãn.

""Đó là do Diệp Dạ Thần bảo tôi làm như vậy, cậu ấy đã nói hết suy nghĩ và biện pháp của cậu ấy cho tôi biết, tôi cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy rất rõ ràng, rất có ý tưởng hơn nữa làm như vậy cũng không gây hậu quả gì, thứ nhất có thể xem thử đối phương có phải hung thủ thật sự hay không, thứ hai có thể nghiệm chứng suy đoán của cậu ta, thứ ba việc phản bác ý kiến sẽ giúp cho tiến triển vụ án được đẩy nhanh hơn."" Lâm Long không cảm thấy việc Diệp Dạ Thần bảo ông tiết lộ tin tức hung thủ là bất lợi đối với vụ án, ông tiếp tục bổ sung: ""Thấy không, hung thủ là người bị hại thứ hai, điều này nói lên cái gì, nói rõ hung thủ núp ở phía sau màn, chứng tỏ suy đoán và cách làm của Diệp Dạ Thần là đúng, nếu không cho dù chúng ta bắt được hung thủ thì cũng là kẻ chết thay, hung thủ thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lúc đó vụ án vừa là huyền án vừa là án oan.""

""Tôi biết ý của cục trưởng Lâm là đúng, bởi vì hung thủ là người chịu tội thay cho nên cho dù biết thân phận của mình bị tiết lộ, trở thành tội phạm bị cả nước truy nã nhưng vì phải hoàn thành nhiệm vụ, hắn ta vẫn sẽ phải chui đầu vào bẫy của chúng ta còn nếu như hắn là hung thủ thật sự, sau khi biết được mình bị cả nước truy nã thì sẽ bỏ trốn mất dạng, hoàn toàn không ngu đến mức tự chui đầu vào lưới."" Tống Khiêm bổ sung những lời mà Lâm Long chưa nói hết.

Lâm Long không che giấu sự tán thưởng đối với Tống Khiêm, bất luận là bề ngoài hay là năng lực giống như đang nói... Không hổ là người tôi chọn, tất nhiên có ,chỗ hơn người, nếu không ông cũng sẽ không chọn một người không có đầu óc làm tổ trưởng tổ trọng án.

""Phân tích này không thành lập được, xác suất quá thấp."" Nghiêm Văn Bác đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía bọn họ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi nói: ""Nếu như người chịu tội thay không xuất hiện, chẳng lẽ mấy người sẽ cho đó là hung thủ thật sự? Nếu như tiến triển vụ án và kết quả cuối cùng đều dựa vào suy đoán thì còn có độ tin cậy và công bằng để nói không?""

""Nếu như hung thủ không xuất hiện, chạy mất thì chúng ta cũng không bắt được hắn, lúc đó vụ án vẫn chưa có hung thủ, như vậy sẽ xác đinh hắn là tình nghi số một, căn cứ theo đó tiến hành điều tra, như vậy chúng ta sẽ có một mục tiêu, đây đối với vụ án là một tiến triển tốt. Nếu như hắn bị bắt, cho dù hắn không phải là hung thủ thật sự thì chúng ta vẫn phải thẩm vấn, đừng quên đồng xu hắn để rơi là hiện trường phạm tội, có phải hung thủ hay không thì so dấu vân tay là biết, chỉ cần chộp được người còn sợ không tìm được hung thủ sao?"" Lâm Long nói tiếp, người tên Nghiêm Văn Bác này suy nghĩ hết sức cẩn thận, thậm chí ngay cả việc này cũng nghĩ đến, nếu như quả thật cậu ta đến đây để giúp đỡ cảnh sát bọn họ phá án thì sẽ là người bạn tốt nhất còn nếu là kẻ địch thì sẽ là kẻ địch là khó đối phó nhất.

""Tôi thế mà quên mất mấy người vẫn đang giữ lại đồng xu, hiện tại tất cả manh mối đều đã đứt đoạn thì đồng xu sẽ là một manh mối mới để bắt đầu."" Nghiêm Văn Bác nhắc nhở.

""Tống Khiêm, bây giờ lập tức so sánh vân tay của người bị hại thứ hai và vân tay trên đồng xu, nếu như trùng khớp thì chứng tỏ đồng xu ở hiện trường là của hắn ta nhưng người bị hại đầu tiên cũng có thể là do hung thủ thật sự gϊếŧ chết, nếu vân tay không trùng khớp vậy thì cứ tiếp tục tìm tới khi khớp thì thôi."" Lâm Long ra lệnh cho Tống Khiêm.

""Vâng!"" Tống Khiêm cúi đầu nhận lệnh.

""Tôi cho các cậu một kỳ hạn, nhất định trong một tuần phải tìm được hung thủ nếu không tự gánh lấy hậu quả."" Lâm Long nói xong thì phất tay bảo bọn họ đi ra ngoài, hoàn toàn không cho bọn ho bất kỳ cơ hội nào để giải thích.

Bốn người ra khỏi phòng làm việc, vẻ mặt của Tiểu Nguyên và Tiểu Bắc không thể nào gọi là đẹp được, đơn giản có thể dùng từ oán phụ để hình dung, nhất là Tiểu Nguyên, mặt như ăn khổ qua, bắt đầu lải nhải: ""Cục trường Lâm có ý gì đây, muốn chúng ta phá án trong một tuần lễ, vụ án năm năm trước còn chưa phá được, hiện tại lại xuất hiện vụ án giống y đúc năm năm trước, làm sao chúng ta có thể phá nó trong một tuần?""

""Đúng vậy, lấy năng lực của chúng ta hoàn toàn là người si nói mộng, còn bảo chúng ta tự gánh lấy hậu quả, tự chịu trách nhiệm thế nào đây? Nếu như không phá được sẽ bị khai trừ sao?"" Tiểu Bắc lo lắng, vẻ mặt bất an.

""Cái này tôi cũng không biết."" Tâm tình của Tống Khiêm cũng xuống thấp, cho dù có Diệp Dạ Thần và Nghiêm Văn Bác là kỳ nhân dị sĩ thì anh ta cũng không chắc chắn được.

""Mấy cậu tiếp tục tim kiếm manh mối đi, tôi đến bệnh viện thăm Diệp Dạ Thần."" Hiện tại Nghiêm Văn Bác một lòng chỉ muốn đến nhìn Diệp Dạ Thần, một mình Diệp Dạ Thần ở bệnh viện hẳn là khó khăn, cũng không biết cậu ta có nói chuyện này cho người nhà biết không, biết còn tốt, nếu không thì không có ai bên cạnh sao được.

""Được."" Tống Khiêm đồng ý hết sức sảng khoái.

Sau khi mua các loại trái cây, Nghiêm Văn Bác liền xách theo bao lớn bao nhỏ đi đến bệnh viện trung tâm thành phố ở thành Bắc thăm Diệp Dạ Thần. Lúc đi tới lầu ba, đẩy cửa phòng bệnh 308 thì thấy Diệp Dạ Thần đang nằm ở trên giường bệnh, tay cắm dịch truyền, khí sắc khôi phục tốt hơn nhiều so với lúc vừa mới phẫu thuật. Hai người chỉ mới tách ra một đêm, sau khi xong chuyện ở đồn cảnh sát Nghiêm Văn Bác lập tức chạy thẳng tới bệnh viện, hiện tại cũng mới chỉ chín giờ.

""Sao anh lại tới đây?"" Diệp Dạ Thần đối với việc Nghiêm Văn Bác đột nhiên xuất hiện thì vừa vui mừng ngoài ý muốn.

""Tới chăm sóc cậu."" Nghiêm Văn Bác thấy quả nhiên bên cạnh Diệp Dạ Thần không có người nào, trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu thì hẳn là cậu không nói chuyện mình bị thương cho người nhà để tránh họ lo lắng.

""Chăm sóc tôi?"" Diệp Dạ Thần không nghĩ tới Nghiêm Văn Bác sẽ nói câu này, có chút không phản ứng kịp.

""Thế nào? Cậu không thích?"" vc ngồi ở mép giường, lấy táo đỏ trong túi ra sau dó bắt đầu gọt.

""Tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?"" Trong lòng Diệp Dạ Thần rất cảm động nhưng không nói ra.

""Chúng ta là bạn bè, đối tốt với cậu là bình thường."" Nghiêm Văn Bác giải thích.

""Tôi cho rằng anh là người lạnh nhạt, sẽ không dễ dàng xem người khác là bạn, xem ra phân lượng của tôi trong lòng anh rất nặng nha."" Diệp Dạ Thần đắc ý nói.

""Câu không đau à?"" Nghiêm Văn Bác nhìn vết thương của Diệp Dạ Thần được quấn băng gạc màu trắng rất cẩn thận, hỏi.

""Đau, sao lại không đau, cứ nhói từng đợt cực kì khó chịu nhưng ngoại trừ chịu đựng thì còn cách nào nữa?"" Diệp Dạ Thần hiện lên vẻ mặt buồn bã, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: ""Anh còn chưa nói xong tôi đã bắt đầu đau rồi này.""

""Ăn táo sẽ hết đau."" Nghiêm Văn Bác đưa trái táo đã gọt xong cho Diệp Dạ Thần, rồi dùng giọng dỗ con nít dỗ cậu.

""Có thật không?"" Diệp Dạ Thần tin là thật, lấy tay cầm trái táo trong tay Nghiêm Văn Bác, cắn một cái: ""Ngọt thật.""

""Ăn chậm một chút, đừng động tới vết thương."" Nghiêm Văn Bác dặn dò.

""Nếu người kia bằng một nửa anh là tốt rồi."" Diệp Dạ Thần vừa ăn táo vừa phồng má buồn buồn không vui nhớ lại.

""Người nào?"" Nghiêm Văn Bác đột nhiên sinh ra tò mò với người trong miệng Diệp Dạ Thần.