Quyển 2: Hung án liên hoàn - Chương 28: Có liên quan đến anh

""Một người quen, có nói anh cũng không biết."" Ngay cả cái danh bạn bè Diệp Dạ Thần cũng không muốn sử dụng.

""Là nam à?"" Nghiêm Văn Bác tiếp tục hỏi.

"Ừ, bạn cùng lứa tuổi."" Diệp Dạ Thần cắn táo, vốn đang rất ngọt thì bây giờ càng ngày càng không ngọt nữa: ""Đúng rồi, vụ án tiến triển thế nào rồi?""

""Hiện tại đồng xu là đầu mối duy nhất."" Nghiêm Văn Bác trả lời.

Đúng lúc này trên TV đột nhiên phát một tin tức, cùng lúc chuông báo wechat của hai người cũng vang lên. Bọn họ đồng thời cầm điện thoại di động lên nhìn.

""Đầu mối này cũng đứt rồi, vân tay trên đồng xu không phải là của người bị hại thứ hai."" Đây là tin nhắn của Tống Khiêm.

Diệp Dạ Thần đọc xong thì theo bản năng nhìn Nghiêm Văn Bác, hỏi: ""Đây là ý gì? Nghiêm Văn Bác, không phải anh nói đồng xu là của hung thủ sao?""

Nghiêm Văn Bác mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, vẫn rất bình tĩnh trước câu hỏi của Diệp Dạ Thần, ánh mắt của anh ta và Diệp Dạ Thần nhìn thẳng vào nhau: "" Nếu tôi nói cho cậu biết chân tướng, cậu sẽ làm thế nào?""

""Báo cảnh sát."" Diệp Dạ Thần trả lời hết sức dứt khoát đơn giản.

Khóe miệng Nghiêm Văn Bác cong lên thành một nụ cười lạnh, đây là lần đầu tiên anh ta cười như vậy trước mặt Diệp Dạ Thần, không phải là mỉm cười mà là cười lạnh, đây là nụ cười mà Diệp Dạ Thần không hy vọng muốn thấy nhất.

""Sao vậy? Chẳng lẽ tất cả đều là do anh dựng nên? "" Diệp Dạ Thần hiểu ra kêu lên: ""A, thì ra anh đến gần tôi là vì muốn ngăn cản tôi tìm được hung thủ nên mới bố trí như vậy, chúng tôi đều bị anh nắm mũi dẫn đi, rơi vào bẫy rập của anh, đáng tiếc anh thua ở chỗ đồng tiền xu, thành cũng là nó, bại cũng là nó.""

""Nếu cậu đã biết vậy cậu nói thử xem tôi bố trí như thế nào, làm thế nào các cậu bị tôi nắm mũi dẫn đi, tôi nguyện ý rửa tai lắng nghe."" Nghiêm Văn Bác đi tới, đưa lưng về phía Diệp Dạ Thần sau đó lại xoay người nhìn cậu, mặt không cảm xúc.

""Anh muốn tôi trở lại vụ án cũ sao? Vậy tôi bắt đầu nói."" Diệp Dạ Thần sắp xếp lại vụ án cũ trong đầu và việc Nghiêm Văn Bác tiếp cận mình sau đó bắt đầu nói ra.

""Thứ nhất, anh đột nhiên xuất hiện ở gần đồn cảnh sát là vì đã sớm biết tôi sẽ nhận huyền án năm năm trước mà huyền án này có thể là có liên quan đến anh cho nên anh cần phải phá hỏng mọi chuyện, mục đích là không để tôi tìm được hung thủ cũng chính là anh hoặc là người có liên quan đến anh, để người đó không phải chịu chế tài của pháp luật.""

""Thứ hai, anh tạo quan hệ tốt với tôi để lấy được sự tin tưởng của tôi, lại làm rất nhiều việc sau đó thể hiện năng lực của anh cho tôi thấy, như vậy lúc anh nói muốn giúp tôi phá án dĩ nhiên là tôi sẽ rất vui mừng.""

""Thứ ba, thật ra thì tôi đã sớm phát hiện việc anh tới hiện trường trước, hoặc là anh đã gϊếŧ người bị hại, cố ý đặt tiền xu này ở nơi đó sau đó chờ chúng ta tới để tôi phát hiện nó, sau đó anh ở đó cảm ứng chủ nhân của đồng tiền xu, anh sử dụng người chịu tội thay đã chuẩn bị trước và nói là chủ nhân của đồng xu và nói đồng xu chính là của hung thủ để lại rồi bảo chúng tôi thiết kế bẫy để dụ hung thủ tới, khi bắt được người đó là có thể phá án rồi.""

""Thứ tư, đáng tiếc là từ vài việc tôi đã sinh nghi ngờ với vụ án này nên mới cố ý gọi điện thoại báo trước cho Lâm Long bảo ông ấy tiết lộ tin tức hung thủ để thử xem hung thủ đến cùng có phải là hung thủ thật sự hay không, dù sao cuối cùng hung thủ cũng sẽ tới, không biết có phải là anh không nói cho hắn là không nên tới hay không hay là không định nói, nhưng kết quả là hắn không biết và tới thật.""

""Thứ năm, tôi bị thương nằm viện, người chịu tội thay lại bị gϊếŧ, hiện tại chỉ còn lại vân tay trên đồng xu có thể chứng minh người thứ hai chết có phải hung thủ hay không, nếu dấu vân tay không khớp chứng tỏ người nói dối từ lúc đầu là anh, tất cả đều do anh sắp xếp, bây giờ lời nói dối tự sụp đổ, lúc đầu anh muốn lợi dụng đồng xu để tìm hung thủ, không nghĩ tới cuối cùng lại bị đồng xu bán đứng bởi vì anh cảm thấy sắp xếp của anh sẽ không có sai lầm, càng không thể thất bại mới có thể không nghĩ tới đồng xu lại là chỗ trí mạng của anh.""

"Nếu dấu vân tay trên đồng xu không khớp với tôi vậy thì tất cả những suy luận phía trên của cậu chẳng phải là không có bất cứ ý nghĩa gì sao?"" Lúc Diệp Dạ Thần dừng lại, Nghiêm Văn Bác đột nhiên nói một câu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

""Không, cực kì có ý nghĩa, nếu dấu vân tay không phải của anh thì anh cũng là đồng mưu cho nên bất luận kết quả cuối cùng như thế nào thì anh cũng có tham dự trong đó, đây là điểm mà tôi chắc chắn."" Bây giờ Diệp Dạ Thần vẫn không thể xác định được hung thủ thật sự rốt cuộc có phải là Nghiêm Văn Bác hay không nhưng cậu có thể khẳng định là chuyện này nhất định có liên quan đến Nghiêm Văn Bác.

Nghiêm Văn Bác đến gần mép giường thì nhìn thấy cả người Diệp Dạ Thần khẩn trương lên, kể từ khi biết Nghiêm Văn Bác có liên quan đến vụ án hơn nữa rất có thể có liên quan đến huyền án năm năm trước thì bây giờ khi nhìn Nghiêm Văn Bác ngoại trừ đáng sợ chính là bất an, hiện tại Diệp Dạ Thần chỉ có thể nằm trên giường không thể cử động được còn người thanh niên trước mặt lại lại là một nhân vật nguy hiểm, đã không phải là Nghiêm Văn Bác mà cậu quen biết trước đó cho nên cả người bắt đầu lâm vào trạng thái cảnh giác và tập trung cao độ.

""Trong mắt cậu hiện lên sợ hãi, là sợ tôi làm gì cậu sao?"" Nghiêm Văn Bác ôn hoà lên tiếng, thuận thế ngồi lên ghế bành bên cạnh: ""Cậu nghĩ nhiều rồi, những thứ kia cũng chỉ là suy đoán của cậu, tôi không phải là hung thủ.""

"Cho dù anh không phải thì cũng có liên quan đến anh."" Đúng là trong mắt Diệp Dạ Thần hiện giờ chỉ có sợ hãi, cậu đang sợ hãi và khẩn trương, người thanh niên trước mắt này rất nguy hiểm khiến cậu chỉ muốn cách xa anh ta.

""Đúng là có liên quan với tối, thật sự là tôi có tham dự trong đó, tôi sẽ nói cho cậu biết chân tướng nhưng không phải là hiện tại."" Nghiêm Văn Bác cố gắng làm dịu cảm xúc của Diệp Dạ Thần, giọng nói dịu dàng thân thiết hơn vừa rồi rất nhiều.

""Tôi biết nhiều chuyện của anh như vậy, anh sẽ gϊếŧ tôi sao? "" Diệp Dạ Thần căng thẳng nói.

""Không biết."" Ánh mắt Nghiêm Văn Bác nhìn Diệp Dạ Thần tựa như đang nhìn bạn bè.

""Tại sao?"" Cảm xúc căng thẳng của Diệp Dạ Thần từ từ giảm xuống, bởi vì cậu thấy vẻ mặt của Nghiêm Văn Bác rất thân thiết và ôn hòa giống như đúng là do cậu suy nghĩ nhiều, rõ ràng vẫn giống như người thanh niên mà cậu quen lúc trước, làm sao sẽ gϊếŧ mình, làm sao lại là hung thủ? Làm sao giống nhân vật nguy hiểm?

""Bởi vì tôi xem cậu như bạn."" Nghiêm Văn Bác nói từng chữ hết sức nghiêm túc: ""Hai hai năm qua tôi đều chỉ có một mình, hoàn toàn không có bạn bè, cậu là người bạn đầu tiên của tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu, không cho kẻ đó ra tay với cậu.""

""Xin lỗi..."" Diệp Dạ Thần cảm thấy rất có lỗi với việc lúc nãy cậu xem Nghiêm Văn Bác là hung thủ, cậu cảm thấy hành vi vừa rồi đã tổn thương, anh ta xem cậu là bạn nhưng cậu lại nghĩ anh ta là nhân vật nguy hiểm, còn cảnh giác đối với anh ta, thật sự là hơi quá đáng.

""Bây giờ cậu không sợ tôi nữa?"" Nghiêm Văn Bác cũng không có trách việc Diệp Dạ Thần cảm giác và sợ hãi mình.

""Không sợ."" Diệp Dạ Thần lắc đầu: ""Cho dù anh là hung thủ thì tôi cũng sẽ cầu xin Lâm Long tha cho anh, để ông ta giảm bớt tội cho anh.""

""Cậu quá ngây thơ rồi, là hai mạng người đấy, đây là chuyện có thể giảm án phạt sao?"" Nghiêm Văn Bác lại nói: Tôi nói tôi không phải là hung thủ, cậu tin không?""

""Tôi tin."" Diệp Dạ Thần gật đầu không chút do dự.

Thấy Diệp Dạ Thần tin tưởng mình một cách ngây thơ như vậy, trong lòng Nghiêm Văn Bác bị xúc động sâu sắc, từ lúc bắt đầu tiếp cận Diệp Dạ Thần, Nghiêm Văn Bác luôn ôm tâm lý lợi dụng cậu, lừa gạt cậu để đạt được mục đích của mình. Đến bây giờ sau khi lấy được tín nhiệm của Diệp Dạ Thần, lại được cậu tin tưởng thêm lần nữa, Nghiêm Văn Bác mới bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc đối phương là người như thế nào mới chọn tin tưởng anh thêm một lần nữa.

Lúc bắt đầu trong lòng Nghiêm Văn Bác muốn lợi dụng Diệp Dạ Thần để dễ dàng tiến vào đồn cảnh sát thực hiện kế hoạch củ mình nên trong quá trình chung đυ.ng với Diệp Dạ Thần, anh vẫn luốn không mở rộng lòng mình, mãi cho đến khi thấy Diệp Dạ Thần bị đâm thì anh mới hiểu được trong lòng anh đã xem Diệp Dạ Thần là bạn mình. Trong lúc bọn họ nói chuyện, tin nhắn wechat lại tới.

""Nghiêm Văn Bác có đây không? Sau khi thấy tin nhắn xin trở về đồn cảnh sát ngay, có việc gấp."" Là Tống Khiêm nhắn.

""Xem ra bọn họ cũng đoán được là anh, hiện tại đang bảo anh về đồn so vân tay đấy."" Diệp Dạ Thần thẳng thắn, cậu không sợ Nghiêm Văn Bác chạy trốn bởi vì cậu tin tưởng anh ta.

""Cậu có biết trên đời có một loại thuật gọi là mượn hồn để kéo dài tánh mạng không?"" Nghiêm Văn Bác đột nhiên nói.

""Mượn hồn kéo dài tánh mạng? Ý anh là........."" Diệp Dạ Thần vừa nghe liền hiểu, không phải là ý trên mặt chữ sao.

""Chờ tôi trở về sẽ nói cho cậu biết."" Nghiêm Văn Bác bỏ lại câu này sau đó vội vã rời đi.

""Nhất định không được xảy ra chuyện."" Cũng nhất định không phải là anh, cậu tin tưởng anh như vậy, anh không thể phụ sự tin tưởng của cậu được. Những câu này Diệp Dạ Thần chỉ có thể nói ở trong lòng.