Quyển 2: Hung án liên hoàn - Chương 29: Thả anh ta đi.

Mượn hồn kéo dài tánh mạng? Diệp Dạ Thần nhớ lại lúc Nghiêm Văn Bắc sắp đi có nói câu này, chẳng lẽ hung thủ gϊếŧ người là vì muốn cướp lấy hồn phách để kéo dài tánh mạng? Rốt cuộc là kéo mệnh như thế nào? Có quan hệ hay với vụ án năm năm trước không? Nếu như có thì hung thủ là ai?

Nghiêm Văn Bắc vừa về tới đồn cảnh sát đã bị bắt lại với lý do là nghi phạm gϊếŧ người. Tống Khiêm dẫn anh ta vào trong phòng thẩm vấn bắt đầu lấy lời khai.

""Trước tiên tôi sẽ hỏi cậu mấy vấn đề, sau đó sẽ dẫn cậu đi lấy dấu vân tay.""

Hai tay Nghiêm Văn Bắc bị còng ngồi ở trong phòng thẩm vấn, Tống Khiêm mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đậm ngồi ở đối diện, hai người cách nhau một cái bàn.

""Tôi không biết mấy người dùng lý do gì để nghi ngờ và chứng cớ gì để bắt tôi, đây là ý gì?"" Nghiêm Văn Bắc lắc lắc cái còng trên cổ tay, im lặng không nói.

""Lý do chính là cậu nói dối, chứng cớ thì sẽ có ngay lập tức.""

Sự sùng bái của Tống Khiêm với Nghiêm Văn Bắc vào giờ phút này hoàn toàn biến mất, hiện tại ánh mắt nhìn Nghiêm Văn Bắc toàn là lạnh lùng và chán ghét.

""Nếu như tôi là hung thủ thì sẽ không tới đây tự chui đầu vào lưới đâu."" Nghiêm Văn Bắc hừ lạnh một tiếng.

""Hiện tại là tôi hỏi cậu, cậu chỉ cần trả lời là được rồi, chứ không phải cậu hỏi tôi, xin lỗi tôi sẽ không trả lời cậu."" Tống Khiêm nghiêm túc, có chút không giận tự uy.

Nghiêm Văn Bắc không nói nữa, cũng không nhìn Tống Khiêm, ánh mắt nhìn chẳm chằm vào khoảng không hồi lâu, vẻ mặt cực kì lạnh lùng.

""Động cơ gϊếŧ người?""

""Không có.""

""Vụ án năm năm trước có liên quan đến cậu hay không?""

""Không liên quan.""

""Có phải cậu đang nói láo hay không?""

""Không phải.""

""Cậu còn nói không có, cậu nói đồng xu là do hung thủ để lại nhưng dấu vân tay lại không khớp, đây không phải là nói láo thì là cái gì.""

""Đây chỉ là cảm ứng không nhạy, không phải là nói láo.""

Cậu đang viện cớ à?""

""Không.""

Hỏi đến đây, Tống Khiêm vẫn luôn kiên nhẫn đột nhiên tức giận, nhìn chằm chằm Nghiêm Văn Bắc, bắt đầu cảnh cáo: ""Nghiêm Văn Bắc, đừng tiếp tục nói láo, nếu như kết quả dấu vân tay trùng khớp, cậu sẽ bị chế tài pháp luật.""

""Tôi không gϊếŧ người, tại sao lại bị chế tài pháp luật."" Nghiêm Văn Bắc nhìn Tống Khiêm, vẻ mặt tương đối bình tĩnh.

""Được! Xem như cậu lợi hại!"" Tống Khiêm đập bàn đứng dậy, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Văn Bắc: ""Nghiêm Văn Bắc, uổng cho tôi lúc đầu còn xem cậu như đồng đội, như bạn bè, vậy mà cậu lừa chúng tôi xoay quanh, chúng tôi là kẻ ngu cho cậu đùa giỡn à?""

""Tôi đã nói mình không phải là hung thủ thì là không phải."" Nghiêm Văn Bắc vẫn khẳng định hung thủ không phải mình, ánh mắt nhìn về phía Tống Khiêm, trong mắt đều là thẳng thắn.

""Dẫn cậu ta đi lấy dấu vân tay."" Tống Khiêm nói với Tiểu Nguyên và Tiểu Bắc đang đứng hai bên.

Rất nhanh đã lấy xong dấu vân tay, kết quả cuối cùng là không trùng khớp. Tống Khiêm, Tiểu Nguyên và Tiểu Bắc đều ngẩn người, chỉ có Nghiêm Văn Bắc là dáng vẻ bình tĩnh không có gì.

""Chuyện gì xảy ra? Vẫn không trùng khớp, rốt cuộc đồng xu này của người nào?"" Tống Khiêm đi tới đi lui trong phòng để dụng cụ, đầu óc rối như tơ vò.

""Cái này cũng không đúng, chẳng lẽ đồng xu này từ trên trời rớt xuống à?"" Tiểu Nguyên bắt đầu tưởng tượng.

""Nếu đồng xu này do một người đi đường không cẩn thận rớt tại nơi đó mà người chết cũng chết một cách ngẫu nhiên ở nơi đó thì.."" Tiểu Bắc đột nhiên nói như vậy.

Giả thuyết này của cậu ta nhất thời khiến Tống Khiêm và Tiểu Nguyên có chút im lặng hoặc là không có lời nào để nói, nếu quả thật là như vậy thì chẳng phải đồng xu không có bất kỳ liên quan gì đến vụ án này sao? Phương hướng của bọn họ sai rồi?

""Thế gian này làm gì có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy, đều xảy ra ở một chỗ, tôi không tin đây là trùng hợp, nếu như dấu vân tay trên đồng xu không khớp với người chết và Nghiêm Văn Bắc vậy nó càng có giá trị, nói không chừng nó là của hung thủ thật sự."" Tống Khiêm không muốn tin tưởng đồng xu không có liên quan đến vụ án, nếu không tất cả manh mối đều rối loạn.

""Tiểu Bắc, hiện tại nhiệm vụ của cậu chính là tiến hành so dấu vân tay trên đồng xu này với dấu vân tay của tất cả tội phạm trong hồ sơ lưu trữ, tôi không tin không có dấu vân tay nào khớp, đây là một khối công việc lớn, còn có năm ngày, nhất định chúng ta phải cố gắng hoàn thành."" Tống Khiêm phân công Tiểu Bắc. Tiểu Bắc chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

""Tiểu Nguyên, cậu giúp đỡ Tiểu Bắc."" Tống Khiêm cũng phân công Tiểu Nguyên.

""Được."" Tiểu Nguyên và Tiểu Bắc đồng thanh nói, trong mắt hiện lên vẻ mâu thuẫn và không tình nguyện nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Trong bệnh viện, Diệp Dạ Thần đang gọi điện thoại cho Diệp Lai.

""Ba ba, nếu ba ba biết chân tướng thì mau nói cho con đi, hiện tại con bí đường rồi.""

""Nghiêm Văn Bắc rất khả nghi, con có thể bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc cậu ta."" Nhắc nhở của Diệp Lai vô cùng rõ ràng.

""Tìm hiểu nguồn gốc?"" Diệp Dạ Thần nghe bốn chữ này, trong đầu như có đèn bật sáng, trong nháy mắt sung sướиɠ tựa như hai mạch Nhâm Đốc được đả thông.

""Có nghĩ ra gì chưa?""

""Con biết rồi, hiểu rồi, cám ơn ba ba."" Diệp Dạ Thần vui vẻ cúp điện thoại.

""Tìm hiểu nguồn gốc thuật mượn hồn kéo dài tánh mạng, ha ha, Nghiêm Văn Bắc, quả nhiên anh không lừa tôi, hung thủ thật sự không phải là anh mà là người khác."" Vào giờ phút này Diệp Dạ Thần rất muốn cười thật to, bởi vì cậu đã biết rõ toàn bộ.

Vết thương của cậu không dưỡng mấy tháng là không khỏe được, không phải nói tổn thương gân cốt phải dưỡng một trăm ngày sao? Cậu lại bị dao đâm, nhưng xuống giường đi bộ thì vẫn được đúng không? Vết thương phía trên ngực chứ cũng không phải là hai chân, chẳng qua là muốn vết thương khỏi hẳn thì thời gian có hơi dài. Diệp Dạ Thần liếc nhìn thời gian, cũng đã bốn giờ chiều mà Nghiêm Văn Bắc vẫn chưa trở lại, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Cậu vội nhắn một tin trên nhóm wechat.

""Nghiêm Văn Bắc không phải là hung thủ, tôi đã biết hung thủ là người nào.""

Sau khi Tống Khiêm đọc được tin này thì mang theo nghi ngờ nhắn lại.

""Cho dù không phải thì cậu ta cũng là đồng mưu, không thoát khỏi liên quan.""

""Tống Khiêm, tôi còn ở bệnh viện, nếu anh bắt Nghiêm Văn Bắc thì lấy ai chăm sóc tôi?""

""Chuyện này......""

""Chi bằng các anh tạm thả Nghiêm Văn Bắc trước, chờ một tuần sau rồi tính tiếp.""

""Chuyện này..."" Tống Khiêm tiếp tục do dự.

""Đúng rồi, kết quả so sánh dấu vân tay thế nào?""

""Vân tay của Nghiêm Văn Bắc không khớp với vân tay trên đồng xu."" Là tin của Tiểu Bắc.

""Tôi đã nói anh ta không phải là hung thủ, thả anh ta đi, để anh ta tới bệnh viện chăm sóc tôi, tôi có việc muốn hỏi anh ta.""

Diệp Dạ Thần nghĩ mãi không ta tại sao Nghiêm Văn Bắc lại muốn trở về tự chui đầu vào lưới? Tống Khiêm là một người thông minh, vấn đề cậu có thể nghĩ đến thì nhất định Tống Khiêm cũng đã nghĩ đến, nên mới nghi ngờ anh ta nói láo và kết luận anh ta là hung thủ, vì vậy nhất định sẽ bắt anh ta lại thẩm vấn.

""Diệp Dạ Thần, tôi sẽ tin tưởng cậu lần này cộng thêm cậu vì vụ án mà bị thương, tôi sẽ thả Nghiêm Văn Bắc ra, nếu cậu đã biết hung thủ là ai, làm ơn trong vòng năm ngày này nói cho tôi biết, để tôi có cái ăn nói với sếp."" Tống Khiêm thỏa hiệp.

""Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ giúp anh báo cáo kết quả một cách thành công tốt đẹp."" Diệp Dạ Thần bảo đảm.

Bảy giờ tối, Nghiêm Văn Bắc đi tới bệnh viện, trên tay còn cầm hộp cơm.

""Tôi đã xem tin nhắn trong wechat, Diệp Dạ Thần, tôi nên cảm ơn cậu như thế nào đây?"" Chỉ có khi đối mặt với Diệp Dạ Thần, Nghiêm Văn Bắc mới không lạnh băng, vô cảm như bình thường mà thay vào đó là cảm giác dịu dàng và thân thiết, bất kể là vẻ mặt hay là giọng nói.

""Tôi không phỉa muốn anh tới chăm sóc tôi, tôi cũng có tâm tư riêng, cho nên anh không cần cảm ơn tôi."" Diệp Dạ Thần cười nói với anh ta.

""Tôi tình nguyện chăm sóc cậu chứ không muồn ngồi đợi ở đồn cảnh sát."" Nghiêm Văn Bắc nói xong sau đó thả hộp cơm lên bàn ở đầu giường.

""Đúng rồi, chuyện cậu bị thương, cậu có nói cho người kia biết không?""

""Mấy ngay nay tôi không liên lạc với cậu ta, làm sao cậu ta biết được."" Không nhắc đến còn tốt, nhắc tới Mục Lăng Sênh, tâm tình đang tốt đẹp của Mục Lăng Sênh cũng bị phá hỏng.

""Cãi nhau à?"" Nghiêm Văn Bắc không biết là quan hệ giữa Diệp Dạ Thần và người kia là như thế nào, hẳn là không tệ, nếu không thì sao vừa nhắc đến người kia, Diệp Dạ Thần lại tức giận không vui, chỉ khi càng để ý đến một người thì mới càng tức giận, cái gì cũng hiện rõ lên trên mặt.

""Chúng ta đừng nhắc đến cậu ta nữa.""

Diệp Dạ Thần đột nhiên muốn nhắn tin thăm hỏi Mục Lăng Sênh một tiếng, cũng đã nhiều ngày như vậy cậu không liên lạc với Mục Lăng Sênh mà cậu ta cũng không biết tìm cậu nói chuyện trước, chắc hẳn là một lòng một dạ đều ở trên người Lâm Kha, làm gì còn nhớ đến cậu. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Dạ Thần càng buồn bực.

""Gọi cho người đó đi."" Nghiêm Văn Bắc đề nghị.

""Ừ."" Diệp Dạ Thần cũng ôm tâm tình thử một chút nên cầm điện thoại di động lên bấm số của Mục Lăng Sênh