Quyển 1: Hồng Y Nữ Quỷ - Chương 8: Ấn tượng khắc sâu

Chỉ thấy chung quanh xe rất nhiều bóng dáng trong suốt lờ mờ, đủ loại nam nữ già trẻ quái dị, trong rừng cây nhỏ, ven đường đều có, bởi vì phân tán cho nên số lượng cũng không phải là rất nhiều, cẩn thận đếm một chút thì khoảng mười mấy cái.

Ven đường từ đến thì có ba bốn, phần lớn còn lại là ở phụ cận ngôi mộ và trong bụi cỏ ở rừng cây nhỏ, có bay lơ lửng trên không trung, có đi bộ trên mặt đất, nhìn qua thì rất dọa người nhưng bọn họ giống như đi tản bộ chẳng có mục đích, nếu như không quấy rầy bọn họ thì bọn họ hoàn toàn không chú ý, trừ khi nhìn chằm chằm vào bọn họ thì bọn họ mới phát hiện ra là bạn có thể nhìn thấy bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ nhìn lại bạn, cuối cùng sẽ phát sinh cái gì thì không ai biết được.

Diệp Lai có thể thấy bọn họ nhưng tất cả sự chú ý cảu ông đều tập trung trên người nữ quỷ áo đỏ đang ở trước xe cách đó không xa, mặt của cô gái bị tóc dài che khuất, tóc dài đen bóng che phủ trước ngực, quần áo đỏ chót, cánh tay và hai chân trắng bệch giống như ngâm trong nước lâu ngày mang theo chút cảm giác giống như cao su, thật kinh khủng.

Diệp Lai nhìn chằm chằm nữ tử áo đỏ trong chốc lát sau đó nói: "" Hà Bảo Châu, lúc còn sống cô không thể trả thù hai người bọn họ sau khi chết lại sử dụng mọi loại thủ đoạn để chia rẻ hai người bọn họ, chính là không gϊếŧ được cho nên không cam lòng, vì vậy đời này bất kể như thế nào cô cũng sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ đúng không? Nữ tử áo đỏ không nói gì.

Diệp Lai cũng là mới vừa rồi tính nhanh quẻ cho nữ tử áo đỏ trước mặt, sau khi tính xong một quẻ này thì ông hối hận đến xanh ruột, vậy mà kiếp trước con trai và Mục Lăng Sênh lại có quan hệ không thể cho ai biết, kiếp này hai người bọn họ lại gặp nhau lần nữa, ông nên làm thế nào cho phải đây?

Diệp Lai thấy nữ tử áo đỏ không lên tiếng thì tiếp tục nói: ""Hà Bảo Châu, đời này nếu như cô còn không đến nơi đó báo cáo với Diêm Vương thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, cô muốn làm cô hồn dã quỹ du đãng mãi vậy sao?""

Nữ tử áo đỏ vẫn không lên tiếng, cứ đứng ở nơi đó không nhúc nhích giống như bị trói chặt.

""Thôi, cô đã không muốn để ý đến tôi thì tôi cũng không nói nhảm nữa."" Diệp Lai bỏ lại câu này sau đó tiếp tục lái xe đi về phía trước, về phần mục đích đến nơi đó làm gì trước mắt ông cũng không rõ, dù sao cứ đi theo con đường này là được.

Xe xuyên qua thân thể nữ tử áo đỏ, ngược lại nữ tử áo đỏ lại xuất hiện phía bên phải xe, cô bay song song với cửa xe, thỉnh thoảng Diệp Lai nhìn ra ngoài cửa sổ thì nữ tử áo đỏ cũng quay đầu nhìn lại ông, Diệp Lai chỉ thấy một đầu tóc đen, xuyên qua tóc đen mơ hồ thấy được mặt quỷ trắng bệch kinh khủng, một đôi mắt trống rỗng không có con ngươi cộng thêm khuôn mặt trắng bệch giống như cương thi khiến ông không muốn nhìn lại lần thứ hai.

Ba ngày không ra khỏi cửa đối với Diệp Dạ Thần mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, dù sao lúc trước khi còn đi học mỗi ngày ngoại trừ học tập thì chính là núp ở trong nhà chơi game, bảo cậu một tháng không ra khỏi cửa cũng không có vấn đề gì.

Buổi sáng sau khi Lưu Tĩnh mua thức ăn trở về, đẩy cửa phòng con trai thì thấy cậu vẫn còn đang chơi game, đổi lại trước kia khẳng định bà sẽ nói thầm mấy câu nhưng bây giờ thì không nói gì cả, chỉ cần con trai an toàn, hiện tại con trai muốn cái gì, muốn làm gì thì bà cũng sẽ thỏa mãn.

""Tiểu Thần, cửa tiểu khu có một chiếc xe màu lam đang đỗ, có một cậu trai đến tìm con chơi nói muốn dẫn con đi hóng gió."" Nói tới chỗ này Lưu Tĩnh thấy trên khuôn mặt bình tĩnh của con trai đột nhiên dao động thì vội vàng bổ sung: ""Có điều mẹ từ chối rồi, mẹ nói cho cậu ta biết mẹ là mẹ của con, hiện tại con không tiện ra ngoài.""

Diệp Dạ Thần nhìn về phía mẹ Diệp sau đó đứng dậy nơi đó đi tới cửa sổ, cậu kéo cửa sổ ra cúi đầu tìm kiếm chiếc xe màu xanh, cửa sổ phòng của cậu đối diện với cửa ra vào bên phải của tiểu khu, cửa ra vào chính của tiểu khu cũng nằm bên trong phạm vi quan sát nên cậu có thể thấy rõ ràng người đi đường và xe cộ ra vào.

Mục Lăng Sênh lười biếng tựa vào bên cạnh xe, cúi đầu đốt một điếu thuốc sau đó đột nhiên nhận ra gì đó, vừa ngẩng đầu lên thì tầm mắt hai người cứ như vậy đối diện nhau.

Mục Lăng Sênh thấy Diệp Lai đang cúi đầu nhìn mình thì cười một tiếng: ""Diệp Dạ Thần, xuống đây! Tôi dẫn cậu đi hóng gió!""

""Không được! Ba ba không cho tôi ra khỏi cửa!"" Diệp Dạ Thần lớn tiếng trả lời.

Lưu Tĩnh thấy con trai đứng ở cửa sổ nói chuyện với cậu trai ở cửa tiểu khu rất vui vẻ thì thức thời rời khỏi phòng.

""Tại sao? Cậu làm sai chuyện gì à?"" Mục Lăng Sênh hiếu kỳ nói.

Cách nhau tám tầng, hai người nói chuyện đều phải gào lên nếu không thì nghe không rõ cho nên nói chuyện cũng có chút phí sức.

"Cậu lên đây!"" Diệp Dạ Thần vẫy tay với Mục Lăng Sênh.

""Tôi muốn vào nhưng anh trai bảo vệ không cho, nếu không cậu xuống đây?"" Mục Lăng Sênh bất đắc dĩ nói.

Diệp Dạ Thần đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại di động ra quơ quơ với Mục Lăng Sênh, sau đó nói: "" Tôi cho cậu số lấy điện thoại, chúng ta liên lạc bằng điện thoại di động.""

Mục Lăng Sênh gật đầu.

Diệp Dạ Thần xoay người tìm giấy bút viết số điện thoại sau đó suy nghĩ làm sao ném xuống mà không bị gió thổi, trong lúc đang suy nghĩ thì con gấu bông nhỏ màu hồng đang nằm trên giường đúng lúc đập vào mắt cậu, lập tức Diệp Dạ Thần đã nghĩ ra biện pháp.

Mục Lăng Sênh vừa hút thuốc lá vừa ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu tám mấy lần, đã hai phút trôi qua mà Diệp Dạ Thần còn chưa xuất hiện, không phải cậu ta lừa mình đấy chứ?

Trong lúc Mục Lăng Sênh cúi đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung thì một con gấu màu hồng rơi xuống trước mặt cậu, Mục Lăng Sênh cúi người nhặt lên nhìn thì thấy sau lưng con gấu có dính một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại.

Nhìn thấy vậy, Mục Lăng Sênh ngẩng đầu lần nữa thì nhìn thấy Diệp Dạ Thần đang tươi cười rạng rỡ: ""Số điện thoại ở phía trên, cậu lưu lại sau đó gọi cho tôi!""

""Đây coi như là tặng quà cho tôi à?"" Mục Lăng Sênh lắc lắc con gấu trong tay, bất quá sở thích của Diệp Dạ Thần đúng là đặc biệt, à không, ngây thơ mới đúng, là loại gấu bông lông mềm như nhung hơn nữa còn là màu hồng, quả nhiên là mỗi nam sinh đều có nội tâm màu hồng của thiếu nữ.

Diệp Dạ Thần không quá muốn đưa con gấu cho Mục Lăng Sênh, sau khi thấy cậu ta nói như vậy thì càng không nỡ: ""Không phải, Hôm nào có cơ hội gặp mặt, cậu trả nó lại cho tôi!""

Mục Lăng Sênh không vui nói: "Cũng đã tặng tôi rồi, cậu còn muốn đòi về?""

""Tôi không có tặng cho cậu!"" Diệp Dạ Thần lớn tiếng nhấn mạnh.

Mục Lăng Sênh không để ý đến Diệp Dạ Thần nữa, cúi đầu lưu số điện thoại sau đó gọi cho Diệp Dạ Thần.

Điện thoại trong tay Diệp Dạ Thần vang lên, thấy phía trên hiện lên số lạ thì không chút do dự lưu tên Mục Lăng Sênh.

Mục Lăng Sênh lưu số điện thoại Diệp Dạ Thần là Tiểu Thần Thần, cậu cũng không biết mình bị làm sao mà lại cảm thấy rất thích chơi với Diệp Dạ Thần, lần đầu tiên gặp mặt lại cứu Diệp Dạ Thần nhưng lại không có ấn tượng gì, ấn tượng sâu sắc nhất là đoạn nói chuyện vào buổi tối hôm đó, cậu cảm thấy thằng nhóc này rất đáng yêu.

Mãi tới hiện tại một ngày không thấy Diệp Dạ Thần thì cả người không được tự nhiên, lần đó đi theo Diệp Dạ Thần theo tới nhà của cậu thì Mục Lăng Sênh đã nhớ tiểu khu này, sáng ngày hôm sau không thể chờ đợi tới đây tìm Diệp Dạ Thần ra ngoài chơi thuận tiện dẫn cậu đi hóng gió, ai ngờ thằng nhóc này không chịu ra ngoài, còn nói ba của cậu không cho, cũng không phải là đại gia khuê tú cổ đại gì mà cứ phải ở trong phòng đợi gả, không thể gặp người.

""Tôi đi đây!"" Mục Lăng Sênh chui vào xe nhưng vẫn không quên tạm biệt Diệp Dạ Thần.

"Bye."" Diệp Dạ Thần tươi cười như hoa vẫy tay với Mục Lăng Sênh. Mục Lăng Sênh lái xe nghênh ngang rời đi.

Diệp Dạ Thần nhìn theo xe Mục Lăng Sênh rời đi cho đến khi trở thành một chấm đen nhỏ mới thu hồi ánh mắt, thuận tay đóng cửa sổ lại. Trong chớp mắt đã đến giờ cơm trưa.

Diệp Dạ Thần vừa ra khỏi phòng đã thấy bữa trưa phong phú trên bàn ăn, cậu hỏi theo bản năng: ""Ba ba không về ăn cơm ạ?""

Lưu Tĩnh cầm hai bộ chén đũa đi lại, vẻ mặt lo lắng nói: ""Tối hôm qua ba con ra ngoài khoảng mười giờ đến bây giờ vẫn chưa trở lại, ngay cả điện thoại cũng không gọi về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng là làm cho người ta lo lắng mà.""

"Cái gì? Ba ba ra ngoài từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa về? Ông đi làm cái gì?"" Diệp Dạ Thần nhận lấy chén đũa, trên mặt cũng hiện lên lo lắng.

"Ông ấy chỉ nói mấy chữ là tìm nguyên nhân, còn lại mẹ không biết, có thể là đi làm chuyện của con."" Tối hôm qua Lưu Tĩnh suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết tìm nguyên nhân có nghĩa là gì.

""Tìm nguyên nhân? Tìm nguyên nhân gì?"" Diệp Dạ Thần bật thốt lên.

Lưu Tĩnh bừng tỉnh hiểu ra: ""Mẹ biết rồi!""