Quyển 1: Hồng Y Nữ Quỷ - Chương 9: Thẳng thắn bắt đầu

""Ma ma biết cái gì?"" Diệp Dạ Thần cắn chiếc đũa ngẩng đầu nhìn mẹ Diệp.

Vẻ mặt vốn đang hưng phấn của Lưu Tĩnh nhất thời ảm đạm, càng ngày càng lo lắng, cứ lẩm bẩm: ""Lâu như vậy còn chưa về, cũng không biết gọi điện thoại cho nhà báo bình an, làm hại mọi người lo lắng...""

""Ma ma đang lầm bầm lầu bầu cái gì vậy?" Diệp Dạ Thần không hiểu chuyện gì, tiếp tục ăn vài miếng cơm rồi hỏi.

""Không có gì! Ăn cơm đi!"" Trên mặt Lưu Tĩnh nặn ra nụ cười miễn cưỡng.

Diệp Dạ Thần thấy mj không nói thêm gì nữa thì cũng không hỏi nhiều, chỉ vùi đầu ăn cơm. (con với cái)

Thời gian trôi qua, lúc Diệp Dạ Thần ở nhà thấy nhàm chán thì sẽ gọi điện thoại cho Mục Lăng Sênh.

""Cậu đang làm gì? Tôi không thể ra ngoài, cậu có thể tới nhà tôi chơi không?"" Diệp Dạ Thần nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, tay phải cầm điều khiển ti vi đổi kênh liên tục, tay trái cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với Mục Lăng Sênh.

""Bảo vệ không cho vào, tôi có thể làm gì? Bay vào à?"" Lúc này Mục Lăng Sênh đang lái xe vòng quanh không có mục đích.

""Được rồi, nhưng nhớ đừng làm bẩn gấu bông, nó là quà của ban cấp hai tốt nhất của tôi đấy.""

""Nam hay nữ?"" Mục Lăng Sênh hoàn toàn không biết giọng điều lúc này của cậu ta giống như người yêu đang tra hỏi nhau, thái độ rất cường thế.

"Nam."" Diệp Dạ Thần không chú ý đến giọng nói của Mục Lăng Sênh, trả lời.

""Hiện tại hai người còn liên lạc không?"" Mục Lăng Sênh lại hỏi, cậu ta cũng không biết tại sao mình lại trở nên nhiều chuyện như vậy.

""Thỉnh thoảng, nhà cậu ta ở thành Bắc, cách thành Đông khoảng hai giờ, cậu ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà tôi chơi, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết.""

""Cậu giới thiệu con trai cho tôi làm gì? Tôi cũng không phải là gay, cậu không có bạn gái à? Hiện tại tôi cũng không có bạn gái, cậu có thể giới thiệu mỹ nữ cậu quen cho tôi được không?""

""Tôi không quen bạn nữ nhưng có chín bạn thân là con trai, người nào cũng rất tốt."" Hiện tại chỉ cần vừa nghĩ đến người bạn học kia, suy nghĩ của Diệp Dạ Thần lập tức bay tới những ngày hai người còn học chung trường, vừa đơn thuần tốt đẹp lại vừa vui vẻ.

""Được rồi."" Giọng nói Mục Lăng Sênh có chút thất vọng.

""Sao vậy? Cậu chưa có bạn gái à?"" Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"" Diệp Dạ Thần đột nhiên tò mò về đời sống tình cảm của Mục Lăng Sênh.

""Tôi hai mươi, còn cậu?""

""Tôi mười tám.""

""Cậu cảm thấy tôi giống người không có bạn gái sao? Cấp hai, cấp ba, đai học đều có nhưng chưa tới hai tháng đã chia tay."" Mục Lăng Sênh lúc này hoàn toàn khác hẳn với hình tượng lạnh lùng cao ngạo trong mắt bạn học, ở trước mặt Diệp Dạ Thần, cậu ta giống như là một bạn học lâu ngày không gặp, điều nay làm Mục Lăng Sênh rất thích thú.

""Kinh nghiệm tình trường của cậu phong phú quá nhỉ."" Chẳng biết tại sao giọng nói của Diệp Dạ Thần có chút chua.

""Thanh xuân mà không nói chuyện yêu đương chẳng phải rất lãng phí à?""

""Không kết hôn làm mục đích yêu đương chính là đùa bỡn lưu manh, cậu không biết sao? Tôi không giống cậu nói yêu thương rồi lại chia tay, tình yêu tôi khát vọng là hai người một đời một kiếp không phải nói chia là chia, lãng phí tình cảm trên một người không thể ở chung."" Quan điểm về tình yêu của hai người không giống nhau, Diệp Dạ Thần không thích thái độ lăng nhăng của Mục Lăng Sênh, cậu ta xem tình cảm là trò chơi à?

""Tôi không tin tình yêu cũng giống như không tin trên đời này có quỷ, cậu muốn tôi tin tưởng tình yêu thì trừ khi làm cho tôi tin trên đời này có quỷ."" Giọng nói Mục Lăng Sênh rất kiên quyết, thái độ đối với tình yêu của cậu ta chính là chơi đùa, chơi chán thì chia tay.

""Để cho cậu tin trên đời có quỷ thì không phải chuyện khó."" Diệp Dạ Thần đột nhiên cười nói: ""Có phải là cho cậu thấy quỷ thì cậu sẽ tin vào tình yêu đúng không? Cậu sẽ chỉ yêu một người duy nhất?""

""Chuyện này cũng không phải là nói là được, tùy tâm trạng đi, dù sao gặp một người khiến tôi động lòng rất khó.""

""Cũng đúng, tôi sống mười tám năm cũng chưa gặp người khiến mình động lòng."" Diệp Dạ Thần cảm khái.

""Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một người không?"" Mục Lăng Sênh cười gian nói, trong đầu lập tức hiện lên dáng vẻ của Đàm Mỹ Tình, lại bổ sung: "Bảo đảm cậu sẽ thích.""

""Vậy cậu biết tôi thích loại nào sao?"" Diệp Dạ Thần vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

""Không phải là loại con gái vừa đơn thuần đáng yêu vừa ngọt ngao vui vẻ sao?"" Giống như cậu vậy, nếu không thì làm sao xứng với câu. Câu sau bị Mục Lăng Sênh nuốt xuống.

""Cậu........ Làm sao biết được?"" Diệp Dạ Thần sợ ngây người, vậy mà dl lại có thể đoán được, làm sao cậu ta biết được?

""Tất nhiên là tôi biết."" Mục Lăng Sênh quay xe, không khỏi hừ một tiếng, kiêu ngạo và đắc ý hiện rõ trên mặt.

""Có phải cậu lén điều tra tôi không?"" Diệp Dạ Thần tức giận chất vấn.

Lưu Tĩnh ngủ trưa dậy thì thấy con trai đang gọi điện thoại, bà ra ngoài chạy bộ một vòng, trở về thấy con trai vẫn còn gọi, dáng vẻ lại còn hăng hái bừng bừng.

""Nói chuyện với ai mà lâu như vậy, lại còn vui vẻ nữa chứ? Trước kia chưa từng thấy qua nha."" Lưu Tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, giành lấy điều khiển ti vi trong tay con trai đổi kênh, trong miệng còn lầm bầm: "Cả ngày lẫn đêm đều xem phim hoạt hình, không biết mấy người gỗ kia có gì hay, con đã không phải là con nít nữa, xem cái gì có dinh dưỡng chút biết không?""

""Ơ, như ma ma cả ngày xem ba phim thần tượng kịch bản đau khổ, ngốc nghếch là có dinh dưỡng hả?"" Diệp Dạ Thần không nhịn được dỗi một câu, mẹ con hai người khịa qua lại là chuyện thường như cơm bữa, bởi vì tình cảm thắm thiết nên mới không kiêng dè, cũng không sợ đối phương tức giận.

""Đi đi, đừng quấy rầy mẹ xem phim."" Lưu Tĩnh tức giận hừ một tiếng, không để ý đến Diệp Dạ Thần nữa.

""Con vào phòng nói chuyện đây."" Diệp Dạ Thần nói xong đứng dậy đi vào phòng.

Lưu Tĩnh ở sau lưng cậu nói một câu: ""Lúc nào quen bạn gái thì nói với mẹ một tiếng, mẹ xem giùm con, đầu tiên phải qua cửa mẹ thì mới có thể qua cửa con, cuối cùng mới tới cửa ba con, ba cửa chỉ cần một cửa không qua sẽ bị loại!""

""Nghiêm khắc như vậy?"" Diệp Dạ Thần bất mãn rên lên sau đó đóng cửa phòng.

""Vừa nãy cậu nói chuyện với ai vậy?""

"Mẹ tôi, lần đầu tiên bà thấy tôi gọi điện thoại cho người khác lại còn tán gẫu lâu như vậy nên nghĩ rằng tôi quen bạn gái, con nói là muốn kiểm tra giúp tôi."" Diệp Dạ Thần nói thật.

""Trước kia cậu không nói chuyện với người khác lâu như thế này à?"" Mục Lăng Sênh nhướng mày, cảm giác có cái gì đó không đúng.

""Cậu là người đầu tiên."" Diệp Dạ Thần thành thực trả lời.

""Tôi không muốn làm người thứ nhất, người thứ nhất phải chịu trách nhiệm."" Mục Lăng Sênh ngang nhiên nói vậy là bởi vì cậu ta đoán được Diệp Dạ Thần nghe không hiểu.

""Gọi điện thoại mà cần trách nhiệm gì? Cậu nghĩ nhiều rồi."" Quả nhiên Diệp Dạ Thần không hiểu, chỉ trả lời ý trên mặt chữ.

""Cậu biết chụp hình không? Chụp một tấm gửi cho tôi đi!"" Mục Lăng Sênh đột nhiên đề nghị.

""Cậu muốn làm gì?"" Diệp Dạ Thần bắt đầu suy nghĩ miên man.

""Gửi đi, tôi muốn!"" Mục Lăng Sênh lặp lại là muốn ảnh nhưng không giải thích tại sao muốn.

""Đợi lát nữa rồi gửi, không phải đang nói chuyện sao?"" Nếu gửi ảnh thì sẽ phải ngừng điện thoại, cậu cảm thấy nói thêm một chút nữa rồi gửi hình cũng được,

""Vậy không nói nữa, cậu gửi hình đi rồi nói tiêp."" Mục Lăng Sênh dứt lời thì lập tức cúp điện thoại, hành động gọn gàng đứt khoát khiến trong lúc nhất thời Diệp Dạ Thần có chút ngơ ngác.

Mục Lăng Sênh có ý gì? Nói cúp là cúp chỉ vì một tấm hình mà cúp điện thoại không chút băn khoăn, thật đúng là quá dứt khoát khiến Diệp Dạ Thần không kịp trở tay.

Sau đó Diệp Dạ Thần ngồi trước bàn máy vi tính, cúi đầu nghiêm túc chọn lựa hình trong điện thoại giống như đang chọn quà tặng đưa cho người quan trọng. (Thôi, con ơi)