Chương 26: Kỳ thi mạo hiểm giả (2)

“Một lần nữa, vì một vài lý do, Leon không thể học phép thuật cho đến gần đây. Nếu ông cứ làm ầm lên như thế, tôi sẽ tức giận đấy.” Cô Camille nói với Trưởng hội Borus.

“Kể cả cô có nói vậy, ta không thể nào không cảm thấy thất vọng trước tài năng bị lãng phí được!” Ông thở dài thành tiếng.

“Tôi hiểu sự thất vọng của ông, nhưng chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc tiến về phía trước. Leon có thể bắt đầu hơi muộn, nhưng cậu ấy vẫn còn rất trẻ. Cậu ấy không phải là không thể bắt kịp nếu tập luyện chăm chỉ.”

“Cô nói đúng… Có thể là hơi muộn, nhưng tài năng của cậu nhóc vẫn còn đó. Miễn là chúng ta có thể huấn luyện cho nhóc ta đúng cách, cậu ta chắc chắn sẽ trở thành một mạo hiểm giả Rank S trong tương lai!” Borus đồng ý với cô Camille.

Hội trưởng Borus tiếp tục viết kết quả của Leo vào bảng ghi chép mà ông ấy đang cầm.

[Tài năng ma thuật: S-Rank]

[Nguyên tố tương thích: Hắc hệ(S), Phong hệ(F)]

[Sức chứa mana: 900]

[Ghi chú: Chỉ mới bắt đầu luyện tập phép thuật 3 tuần trước. Mạo hiểm giả hạng S tiềm năng.]

“Được rồi, đến công đoạn tiếp theo của bài kiểm tra thôi, theo ta.”

Hội trưởng dẫn họ đến một căn phòng rộng rãi hơn, nơi một con golem hình người đang nghỉ ngơi ở giữa phòng.

‘Mình sẽ phải chiến đấu với thứ đó sao?’ Leo tự hỏi bản thân ngay khi nhìn thấy con golem.

“Đây là Golem hình người. Nó có sức mạnh ngang với một quái vật Rank F. Việc cậu cần làm là đánh bại nó. Tuy nhiên, cậu không được phép sử dụng vật phẩm ma pháp hoặc bình thuốc bổ trợ trong trận chiến và cậu có 10 phút để đánh bại nó.”

“Có câu hỏi nào không?”

Leo gật đầu và hỏi, “Miễn là không phải vật phẩm ma pháp, thì tôi có thể sử dụng những thứ khác đúng chứ? Tôi muốn dùng một thanh kiếm.”

“Hả? Cậu là ma pháp sư cơ mà. Sao cậu lại muốn dùng một thanh kiếm?” Hội trưởng Borus khó hiểu trước yêu cầu của cậu.

“Thật ra thì… tôi có nhiều kinh nghiệm sử dụng kiếm hơn là ma thuật…” Leo giải thích.

“Hảả???!” Borus lập tức quay về phía cô Camille và quát lên, “Chuyện này là sao đây?! Ta tưởng cô dạy cho tên nhóc này ma thuật!”

“Thì đúng vậy nhưng cậu ấy cũng học cả kiếm thuật nữa.”

“Thật nực cười mà… Cậu ta đã chậm nhiều năm trong mảng ma thuật rồi, vậy mà cô lại lãng phí thời gian của cậu ta bằng cách dạy kiếm thuật cho cậu ta ư? Cô nghĩ cái quái gì vậy, Camille?”

“Tôi huấn luyện cậu ấy như nào không phải việc của ngài, Borus. Ngài ở đây để giảng giáo cho tôi hay là quản lý kiểm tra?”

Hội trưởng Borus thở dài, “Nhóc đã có kiếm chưa? Nếu chưa thì ta có thể cho mượn.”

“Tôi có một thanh. Cô Camille?” Leo quay lại nhìn về phía cô.

Cô Camille lấy thanh kiếm luyện tập của mình và đưa nó cho cậu.

Khi thanh kiếm đã nằm trong tay cậu, Leo gật đầu với Hội Trưởng Borus, người đang miễn cưỡng kích hoạt golem hình người.

Con golem bắt đầu cử động vài giây sau đó.

Mặc dù lúc đầu chuyển động của nó còn cứng, nhưng nó trở nên chân thực và trôi chảy rất nhanh, và trước khi Leo nhận ra, con golem đã lao về phía cậu..

Con golem bắt đầu tung những cú đấm vào Leo khi đã đến đủ gần.

‘Mặc dù những cú đấm của nó khá nặng, nhưng chuyển động của nó lại cực kỳ chậm! Mình có thể tránh chúng một cách dễ dàng!’

Leo muốn kiểm tra kết quả huấn luyện của mình trên con golem, vì vậy cậu đã không tấn công nó ngay lập tức.

Tuy vậy, cậu nhanh chóng cảm thấy nhàm chán vì con golem di chuyển quá chậm chạp.

‘Con golem này yếu hơn mình tưởng… Thôi thì kết thúc nhanh thôi nào…’

Whoosh!

Leo bất ngờ sử dụng combo đầu tiên của Kiếm Vũ Vô Hình, tung ra ba đòn liên tiếp nhanh chóng.

Con golem ngừng di chuyển trong một giây trước khi nó đổ gục xuống sàn, vỡ thành 3 mảnh khác nhau.

‘Chỉ vậy thôi á?’ Leo nhìn chằm chằm vào con golem bị vỡ với đôi lông mày nhướng lên, gần như thể cậu không thể tin được mình đã đánh bại nó dễ dàng như thế nào.

“Xin chúc mừng, cậu đã đánh bại con golem và vượt qua kỳ thi Mạo Hiểm Giả… nếu là một kỳ thi bình thường.” Borus nói với cậu.

“Hở? Ý ngài là sao?” Leo hỏi.

Borus bất ngờ dậm mạnh xuống sàn bằng bàn chân to lớn khiến cả căn phòng rung chuyển.

Con golem hình người đang nằm trên sàn đột nhiên hóa thành một đống cát.

Cát bắt đầu tụ lại một chỗ ngay sau đó, ngày càng lớn dần cho đến khi biến thành một con golem khác, nhưng lần này nó trông không giống như con golem hình người trước đó và cũng lớn gấp đôi.

“Đây là một Golem cát, và nó có sức mạnh của một con quái vật hạng E. Nếu muốn vượt qua kỳ thi và trở thành Mạo HIểm Giả, nhóc phải đánh bại nó! Tuy nhiên, lần này chỉ được sử dụng ma thuật thôi!” Borus giải thích cho cậu.

“Borus! Chuyện này là sao?! Đây đâu phải một phần trong kỳ kiểm tra mạo hiểm giả!” Cô Camille quát Hội Trưởng với vẻ mặt tức giận.

Borus nhìn cô và nói, “Camille, đây là công hội của ta. Nếu muốn trở thành mạo hiểm giả ở đây, thì phải theo luật của ta. Nếu không thích, thì có thể dẫn cậu ta tới một thành phố khác thực hiện kiểm tra lại ở đó.”

“Tôi chỉ cần đánh bại nó bằng ma thuật của mình thôi, đúng chứ? Được thôi, tôi sẽ làm.” Leo đột nhiên nói.

“Phải thế chứ! Con golem sẽ bắt đầu di chuyển sau 10 giây, vậy nên nhóc tốt nhất nên chuẩn bị trước lúc đó đi!” Borus nói.

“10 giây, hở?”

Leo lặng lẽ đứng đó và đợi Golem cát di chuyển.

10 giây sau, con golem bắt đầu cử động.

Tuy nhiên, trước khi nó kịp cử động một cánh tay, Leo đã giơ tay lên và đưa ngón tay chỉ về phía con golem.

‘Ma Đạn!’

Viên ma đạn dễ dàng bắn thủng một lỗ trên mặt con golem, nhưng nó không dừng lại ở đó mà tiếp tục bay về phía bức tường phía sau, tạo ra một lỗ hổng to bằng nắm tay trên đó.

Vài giây sau, golem cát trở lại là một đống cát vô dụng.

“Thật đấy à?” Borus lẩm bẩm với giọng bàng hoàng sau khi chứng kiến

toàn bộ sự việc.

‘Trong mười giây chờ đợi, cậu nhóc đã âm thầm sử dụng Ma Đạn và nạp quá nhiều năng lượng cho nó. Khi mười giây trôi qua và con golem được kích hoạt, cậu ta giải phóng phép thuật, phá hủy nó ngay lập tức.’

‘Tuy nhiên, kể cả có kế hoạch như thế, thì nó cũng sẽ không hoạt động nếu sức mạnh ma thuật không đủ. Để có thế gây sát thương cho golem cát, cần ít nhất sức mạnh ma thuật bằng 1,500. Phép ma đạn vừa rồi chắc cũng phải đạt đến lượng sức mạnh ma thuật bằng 2,000…’

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt cô Camille khi cô ấy nhận ra điều Leo vừa làm.

“Tôi đã vượt qua kỳ thi chưa?” Leo hỏi Borus một lúc sau.

“Hahaha!”

Hội trưởng Borus bắt đầu cười lớn.

“Không tệ! Không tệ chút nào! Được rồi, ta chấp nhận thua cuộc! Chúc mừng, Leon. Nhóc đã chính thức vượt qua kỳ thi mạo hiểm giả. Và ta xin lỗi vì trò đùa nhỏ vừa rồi của ta. Ta muốn thấy tiềm năng kỳ diệu của nhóc và không thể kiềm chế được.”

“Nó ổn ạ. Dù sao tôi cũng muốn kiểm tra ma thuật của mình.” Leo lắc đầu.

Lúc sau, Hội trưởng Borus đích thân trao cho Leo Giấy phép Mạo Hiểm Giả của cậu.

“Cậu sẽ cần thứ này nếu muốn rời khỏi thành phố một mình hoặc nhận nhiệm vụ từ bất kỳ Bang hội nào ngoài kia.”

“Cảm ơn ạ.” Leo nhận lấy giấy phép Mạo Hiểm Giả và thẻ nhận dạng của mình.

[Tên: Leon] [ID:1505737101]

[Rank Mạo Hiểm Giả: F]

[Ngày cấp:04/29/2022] [Nhóm máu: O+]

[Nhà tài trợ: Camille Light(ID:646090913)]

[Ngày khởi tạo: 01/01/2040] [Hết hạn: 01/01/2050]

“Giờ em đã chính thức là Mạo Hiểm Giả, bắt đầu khóa đào tạo của em thôi.” Cô Camille nói với cậu.

“Nhanh vậy ạ? Không phải chúng ta nên chuẩn bị kỹ hơn chút sao? Một bài học về các loại quái vật trước thì sao ạ?”

“Đánh rồi sẽ học được thôi. Đó là cách nhanh nhất để người như em có thể tiếp thu.”

“Chúc may mắn nhé, nhóc. Ta mong chờ xem cậu phát triển như thế nào đấy.” Borus nói với Leo.

“Cũng thật tốt khi cuối cùng cũng thấy cô trở lại bên ngoài thành phố, Camille.”

Hội trưởng Borus rời đi ngay sau đó.

Trong khi đó, cô Camille đưa Leo đến một căn phòng có hàng tá máy tính, gần như thể họ đã vào một quán cà phê internet.

“Nơi này là nơi nào vậy ạ?” Leo hỏi.

“Đây là nơi mà em nhận nhiệm vụ và các yêu cầu của công hội,” cô giải thích.

‘Huh. Trong tiểu thuyết fantasy, chúng sẽ được dán khắp các bức tường giống như một loại văn phòng bận rộn nào đó, nhưng thế này thì khá gọn gàng và cũng tiện lợi hơn.’ Leo nghĩ.

Khi họ tìm thấy một chiếc máy tính trống, cô Camille hướng dẫn cậu, “Cắm thẻ của em vào đó. Hiện tại, sẽ chỉ hiển thị các nhiệm vụ ở cấp độ của em hoặc thấp hơn.”

Leo lướt qua các nhiệm vụ trên màn hình sau khi cắm thẻ của mình.

Có bốn loại nhiệm vụ mà Leo có thể chọn.

Nhiệm vụ vận chuyển, nhiệm vụ chinh phục, kiểm soát lãnh thổ hoặc nhiệm vụ đặc biệt.

“Hãy chọn nhiệm vụ chinh phục.” Cô Camille nói.

“Vâng…”

Sau khi bấm vào hạng mục nhiệm vụ chinh phục, Leo tự động nhận được một nhiệm vụ.

[Gϊếŧ những quái vật Rank F]

“Hở? Vậy thôi ư? Không phải nó nên cụ thể hơn ạ?” Leo nhìn cô Camille.

“Như thế chưa đủ cụ thể với em à?”

“Ý em là, cần phải gϊếŧ bao nhiêu? Gϊếŧ loại nào?”

“Số lượng không quan trọng. Em có thể gϊếŧ hàng trăm con hoặc không. Loại nào cũng không quan trọng. Chỉ cần gϊếŧ hết bất cứ thứ gì cản đường mình là được.” Cô Camille nói.

“Thật ạ? Nó không giống như một nhiệm vụ chút nào.”

“Thì đâu phải. Trừ khi có những con quái vật gây rắc rối gần thành phố của chúng ta hoặc chặn các tuyến đường thương mại, bang hội sẽ không đưa ra các nhiệm vụ chinh phục chính thức. Tuy nhiên, để rời khỏi thành phố với tư cách là Mạo Hiểm Giả Rank F, thì em phải có một nhiệm vụ, do đó loại nhiệm vụ mơ hồ này— chủ yếu là để cho công hội biết em định làm gì bên ngoài.”

“Em hiểu rồi…”

“Giờ thì em đã có nhiệm vụ rồi, ra ngoài đó và săn quái vật đi.” Cô Camille nói một lúc sau đó.

“Vâng.” Leo gật đầu một cách lo lắng.