Chương 11: Ngạo Băng

Dung Dung ăn cà chua trứng tráng đến no rồi, những tiểu bằng hữu khác cũng đều ăn đến bụng nhỏ tròn vo.

Lão sư sinh hoạt sợ bọn hắn chống đỡ, cố ý dẫn bọn hắn ra ngoài tản bộ một hồi, sau đó mới dẫn bọn hắn trở về cảm giác ngủ trưa.

Trong ký túc xá, trước khi ngủ trưa, bọn họ có thời gian chuẩn bị mười lăm phút.

Trong vòng mười lăm phút đó, bọn họ bắt buộc phải cởi bỏ quần áo và giày ra, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, đắp kín chăn mền.

Quả cà với tư cách là hợp tác sinh hoạt của Dung Dung, muốn giúp Dung Dung cởϊ áσ khoác xuống.

Hắn đứng trên giường nhỏ, nắm chặt ống tay áo khoác của Dung Dung, nghiêm túc nói:

- Dung Dung, đến lúc đó chờ ta đi lên nói, ngươi ngồi xổm xuống, áo ngoài sẽ được cởi bỏ.

Dung Dung giơ lên hai bàn tay nhỏ, ứng một tiếng:

- Được!

Quả cà lớn tiếng nói:

- Bắt đầu!

Dung Dung bị trùm áo che mặt lại:

- Ai da, ta không nhìn thấy nha... tóc của ta...

Thứ Thứ ngồi trên giường nhỏ đối diện, bất đắc dĩ nhìn bọn hắn.

Mặc dù quá trình có một chút hỗn loạn, nhưng Dung Dung cuối cùng vẫn thành công cởi bỏ bộ che đầu áo.

Dung Dung quăng mái tóc rối tung, bò lên trên giường nhỏ, đắp kín chăn mền.

Quả cà sắp xếp hắn xong, mình cũng nằm xuống rồi.

Hai người là người đầu tiên nằm xong, còn được sinh hoạt lão sư khen ngợi.

Nhưng Dung Dung nằm ở trên giường, nắm lấy chăn mền, dù sao vẫn cảm giác mình giống như quên gì đó.

Hắn suy nghĩ một chút, xốc chăn lên, xuống giường.

Quả cà hỏi:

- Dung Dung, ngươi đi đâu vậy?

Dung Dung đi dép lê, chạy ra khỏi gian phòng:

- Ta quên mất bắt thỏ con của ta rồi!

Hắn chạy ra bên ngoài, tìm được ngăn tủ của mình, lấy ra túi xách mà mình mang đến, tìm được thỏ con rối mà mình từ cổ đại mang đến, ôm nó trở về.

Không có con thỏ con, hắn đang không ngủ được.

Ngồi đâm đầu lên giường đối diện, nhìn thấy Dung Dung và con thỏ con trong lòng hắn, cái miệng méo xẹp.

Con thỏ con này vẫn là hắn đưa cho lông mềm nhung đây này.

Lúc ấy bọn họ ở trong đạo quán, không có đồ chơi, hắn nhặt được con thỏ con này ở dưới chân núi, cùng với lông mềm nhung tắm rửa sạch sẽ, phơi khô, mỗi người luân phiên chơi một ngày.

Ngày đó, khi bọn họ tách ra, thỏ con vừa vặn ở bên kia lông mềm.

Hắn còn tưởng rằng lông mềm đến thời hiện đại đã sớm mất đi thỏ con.

Dung Dung ôm thỏ con, chạy chậm qua giường ngủ của hắn, bỗng nhiên dừng bước chân lại, đưa thỏ con cho hắn.

Dung Dung còn nhớ chuyện hắn không biết nói chuyện, cùng hắn khoa tay múa chân.

Thứ Thứ, ngươi muốn, ôm, thỏ con à?

Đâm một cái vào một mặt hắc tuyến.

Dung Dung kéo tay hắn, bỏ thỏ con vào trong tay hắn.

Thứ Thứ, hôm nay đến lượt ngươi chơi nữa, ngày sau cũng là ngươi chơi, ngày sau cũng là. Chúng ta nói chơi một mình một ngày, nhưng mấy ngày trước không tìm được ngươi, ta đang chơi mấy ngày.

Dung Dung cười ngây ngốc với hắn, sau đó quay đầu chạy mất.

Thứ Thứ thỏ con, bởi vì tuyệt giao mà sinh khí, hơi tiêu tan một chút.

Mười lăm phút sau, các bạn nhỏ đã nằm xong trên giường, thì thầm nói chuyện phiếm.

Lão sư sinh hoạt kéo màn cửa đến, bên trong phòng tối đen, rất thích hợp để đi ngủ.

Không có một hồi nào, bọn họ đang ngủ.

Dung Dung cũng vậy.

Bên trong ký túc xá yên tĩnh thoải mái, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Hai giờ ba mươi phút chiều, trên thao trường vang lên tiếng quảng bá đúng giờ, âm nhạc rời giường, thư giãn yên tĩnh.

Quả cà xoay người ngồi dậy, cầm lấy áo khoác của mình, quay đầu đi quát Dung Dung:

- Dung Dung, rời giường rồi.

Hắn phải cố gắng đầu tiên!

Dung Dung còn chưa tỉnh lại, ôm chăn nhỏ, gắt gao nhắm hai mắt lại.

Quả cà cảm thấy kỳ quái, chen nhau đi qua nhìn hắn:

- Dung Dung?

Lúc này, ở giường đối diện, một tay của Đầu Nhân Sâm cầm lấy áo khoác, một tay ôm thỏ con, đi đến bên cạnh giường ngủ của Dung Dung, chọc một cái vào mặt của hắn.

Dung Dung trốn vào trong chăn, nhỏ giọng nói:

- Thành gia gia, ta ngủ tiếp một lát đây.

Thứ Thứ nháy nháy mắt, Thành gia gia là ai?

Hắn xốc chăn lên, nhét thỏ con vào:

- Lông mềm mại, trả lại cho ngươi.

Dung Dung bị hắn làm cho tỉnh lại, nhưng còn chưa tỉnh lại, mê mẩn cháo, lại hô mấy tiếng Gia gia.

Gia gia?

Hắn mở mắt ra, lại không nhìn thấy một gia gia nào.

Không chỉ vỗ vai Thành gia gia của hắn, mà còn nói đại đạo lý với Thái Phó gia gia, cũng không nghe hắn quát xong, gia gia đang xông qua vệ tướng quân.

Một gia gia cũng không có.

Dung Dung ngồi trên giường nhỏ, bởi vì ngủ trưa nên chăn mền che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, tóc tai cũng rối loạn.

Hắn lo lắng nhìn xung quanh:

- Gia gia? Gia gia đâu?

Thứ Thứ suy nghĩ một chút, nhét thỏ con vào trong lòng hắn.

Không phải hắn đã tự đặt tên cho con thỏ này rồi chứ?

Dung Dung nhận ra hắn, lập tức con ngươi lập tức đỏ lên như thỏ con rối:

- Hu hu... Thứ Thứ, gia gia không gặp... Gia gia của ta không gặp...

Thứ Thứ không biết hắn có Gia gia gì, nói với quả cà:

- Đi quát lão sư.

Vâng, thưa sư tôn.

Quả cà ứng một tiếng, lập tức nhảy xuống giường chiếu, chạy ra ngoài.

Lão sư của Ôn rất nhanh đã đến, để một lão sư khác nhìn con trai còn lại, mình phụ trách ôm Dung Dung đang khóc đến thở không ra hơi, nhẹ nhàng vỗ hắn đọc, nhẹ giọng dỗ dành hắn.

Dung Dung ngoan, hiện tại là đang ở trong tiểu mầm non viện, buổi sáng Dung Dung và gia gia đi lên nơi này, mới ngủ một giấc, chính là quên rồi à?

Khi Dung Dung và những tiểu bằng hữu khác chơi đùa vui vẻ, hắn đã tạm thời quên đi chuyện Gia gia không mang theo bên cạnh.

Bây giờ ngủ một giấc, tỉnh lại muốn tìm gia gia.

Lão sư ôn ấm giọng thì thầm dỗ dành, một hồi lâu, Dung Dung mới trì hoãn được, ôm lão sư chảy nước mắt:

- Lão sư, gia gia... Gia gia đến tìm ta từ lúc nào?

Lão sư Ôn trả lời:

- Chờ đến ngày quan sát, các gia gia sẽ đến thăm ngươi nha.

Thật sao?

Đương nhiên là thật rồi.

Dung Dung thút tha thút thít hỏi:

- Cái thời gian đó mới là ngày quan sát à?

Ừm...

Sư phụ của hắn ôm hắn đến trên tường treo lịch thiên trước:

- Hôm nay là ngày thứ bảy, ít hôm nữa sẽ là ngày thứ mười lăm, chính là ngày quan sát nha.

...

Dung Dung bắt tay nhỏ nhắn, nghiêm túc chắc chắn, vui như mở cờ nói:

- Còn có hai ngày! Còn có hai ngày nữa là gia gia sẽ đến thăm ta!

Sư phụ của Ôn gia...

Ngươi tính toán như thế nào vậy?

Viện trẻ nhỏ của ta chắc chắn sẽ giáo dục, nhanh chóng đề cao.

Nhưng mặc kệ như thế nào thì Ôn lão sư vẫn thành công chuyển lực chú ý của Dung Dung ra ngoài.

Sư phụ của Ôn gia lau nước mắt và nước mũi của Dung Dung, rồi ôm hắn đi tới thao trường.

Sau khi ngủ trưa rời giường, các bạn nhỏ đều ở trên thao trường.

Bọn họ mặc áo khoác thống nhất, đứng thành ba hàng trên đồng cỏ, một lão sư khác đang dẫn dắt tiết mục tập luyện của bọn họ.

Sư phụ của Ôn Cách giải thích với Dung Dung:

- Lại qua mấy ngày, Cổ trấn Đào Nguyên mới xây sẽ mở ra, đến lúc đó, các bạn nhỏ cũng sẽ được mời đi biểu diễn.

Ánh mắt Dung Dung sáng lên:

- A!

Mời, biểu diễn!

Quá khốc!

Dung Dung ngẩng đầu lên, nhìn Ôn lão sư:

- Lão sư, vậy phải biểu diễn cái gì đây? Giống như trên TV sao? Dung Dung có thể tham gia không? Dung Dung còn chưa xem TV!

Một vấn đề hay cho một tiểu hài tử.

Lão sư cũng không xem TV, Dung Dung không cần sốt ruột.

Lão sư học hỏi dừng lại một chút:

- Tiểu các bằng hữu phải biểu diễn hợp xướng ( Xuân Hiểu, Dung Dung muốn đi cùng mọi người không?

Dung Dung dùng sức gật đầu:

- Nghĩ đến.

Vậy lão sư mang Dung Dung đi qua.

Lão sư Ôn ôm Dung Dung qua đó, để hắn đứng ở hàng ngũ người đứng đầu.

Các bằng hữu nhìn thấy hắn tới, có chút hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi hắn:

- Dung Dung, ngươi đi đâu vậy?

Dung Dung cúi đầu, kéo vạt áo, có chút xấu hổ.

Hắn ngại ngùng nói mình khóc.

Lão sư nhìn ra vẻ thẹn thùng của hắn, liền xuỵt một tiếng với các bằng hữu khác:

- Khi luyện tập thì phải nhắm cái miệng nhỏ lại chứ.

Được rồi, tiểu bằng hữu im lặng ba, không đuổi theo Dung Dung hỏi.

Lão sư Ôn dựa theo chiều cao một lần nữa điều chỉnh đội ngũ, để Dung Dung đứng ở giữa đội ngũ.

Thứ Thứ vừa vặn đứng ở hàng thứ hai, Dung Dung phía sau.

Sau khi lão sư đi, hắn vụиɠ ŧяộʍ vươn tay ra, chọc một cái.

Thứ Thứ không giống như những tiểu bằng hữu khác, tò mò hỏi hắn Đi đâu.

Thứ Thứ hỏi:

- Ngươi có gia gia ở đâu?

Dung Dung quay đầu lại, còn chưa kịp trả lời thì sư phụ đang vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Tiểu các bằng hữu, để cho chúng ta ôn tập một chút ( Xuân Hiểu), trợ giúp Dung Dung nắm giữ bài thơ này.

Dung Dung vội vàng quay đầu lại, nghiêm túc học tập.

Hắn đã rớt lại phía sau rồi!

Thứ Thứ lại Thứ Thứ hắn:

- Gia gia của ngươi có phải là đại thần hay không? Đại thần và Hoàng đế là kẻ xấu xa nhất, ngươi sẽ bị bọn họ bán rẻ!

Chính là bởi vì Hoàng Đế và Đại Thần nên hắn và Hoàng Vũ mới có thể được đưa vào đạo quan.

Dung Dung quay đầu lại, nhỏ giọng nói:

- Nhưng ta cũng là tiểu bệ hạ, ta không phải là kẻ xấu.

Thứ Thứ?

Trời nắng nóng như vậy!

Ngụy Băng

Một trái tim yếu ớt của hài tử, vỡ vụn.