Chương 12: Thang trượt

Tính danh: Đâm Thứ

Tuổi tác: 3 tuổi 9 tháng

Người thích nhất: Lông mềm nhung ( trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng tuyệt đối không thừa nhận)

Người đáng ghét nhất: Hoàng Đế và đại thần ( trong lòng nghĩ như vậy, miệng cũng nói như vậy)

Nếu như không phải hoàng đế và đại thần thì hắn và Bạch Mao còn chưa được đưa vào trong đạo quán.

Nhưng hiện tại, người hắn thích nhất đã biến thành người hắn ghét nhất!

Hắn không tin tưởng! Lông mềm không thể làm Hoàng Đế được!

Dung Dung đứng ở phía trước cảm giác không đúng, quay đầu nhìn qua gai đâm.

Nhưng lại Thứ Thứ nhếch miệng, kéo căng nghiêm mặt, không nói câu nào.

Dung Dung duỗi tay nhỏ ra, muốn kéo kéo tay của mình.

Nhưng lúc này, lão sư Ôn lại đặc biệt đặt câu hỏi với hắn:

- Dung Dung, ngươi còn nhớ câu đầu tiên của Xuân Hiểu là gì không?

Dung Dung quay đầu lại, các bằng hữu bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

Dung Dung, xuân ngủ không giác hiểu

Dung Dung không nghe rõ ràng:

- Cái gì?

Các bằng hữu nỗ lực trợ giúp hắn, hắn lại bỗng nhiên đề cao âm lượng đâm sau lưng:

- Là "Xuân ngủ không hiểu", tiểu đầu đất!

Lão sư Ôn nhắc nhở hắn:

- Thứ Thứ, không thể cho bằng hữu ngoại hiệu.

Thứ Thứ khốc khốc gật đầu:

- À.

Các bằng hữu đối với Dung Dung đáp án, chậm rãi giơ tay lên:

- Lão sư, "Xuân ngủ không giác hiểu.

... Dung Dung thật giỏi.

Lão sư Ôn vẫn duy trì mỉm cười:

- Nếu như lần sau có thể lại nhanh một chút thì càng tốt rồi.

Mang thai thật sự là rất khó khăn.

Dung Dung và các bằng hữu tập luyện một hồi, tiết mục này.

Bốn giờ chiều, đến giờ Tý một chút.

Dung Dung ngồi ở vị trí trung tâm, gai đâm sau lưng lại vươn người ra tay, chọc hắn một cái.

Dung Dung nghi hoặc quay đầu lại, hai người còn chưa nói chuyện, vừa vặn lúc này, quả cà trợ giúp lão sư phát bộ đồ ăn, đi đến bên bọn họ, Dung Dung và Phương Phương đang tách ra.

Một chén sữa, một khối nho khô, chính là điểm tâm buổi chiều của bọn họ.

Quả cà ngồi xuống, móc nho khô trên lưng của Kỳ Mã ra, ăn một miếng, sau đó nói với Dung Dung:

- Dung Dung, phân chuột này cho ta ăn đi.

Thứ Thứ tức giận, xoay người qua, còn chưa tới kịp ngăn lại, đã nghe thấy lời của Dung Dung:

- Đừng mà.

Quả cà cứng rắn một chút, Dung Dung nói:

- Ta thấy phân chuột.

Hắn gặp ở trong đạo quán.

Dung Dung chấn động nói:

- Hơn nữa nếu đổi lại là người khác, ngươi còn không cho ta cà chua trứng tráng, ta không thể cho ngươi được một phần.

Thứ Thứ uống một ngụm sữa bò, nghĩ thầm, hình như Lông mềm vẫn rất thông minh.

Hắn lại nghĩ, không sai, lông nhung ở phương diện đồ ăn quả thật rất thông minh.

Dù sao thì bọn họ cũng là những đứa trẻ đói bụng.

Trái tim nho nhỏ của quả cà bị đâm thủng, hắn có chút xấu hổ, lại hỏi Dung Dung:

- Vậy ngươi... Ngươi dám ăn phân chuột không?

Dung Dung bốc lên nho khô:

- Ngao ô một ngụm ăn hết.

Hắn nhai nhai, kinh hỉ nói:

- Oa, quả cà, ăn sạch sẽ!

Hắn quay đầu, cao hứng nói:

- Thứ Thứ, sớm biết thế thì ăn sạch sẽ, trước kia chúng ta không cần phải đói bụng.

Thứ Thứ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sao hắn có thể vừa thông minh lại đầu đất được?

Ăn xong điểm tâm, nghỉ ngơi một hồi, các bạn nhỏ đã tự do hoạt động đi tới thao trường.

Dung Dung từ chối lời mời tổ đội game của các bằng hữu, bưng cái miệng nhỏ của mình lên, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó chạy về phía hố cát.

Thứ Thứ cũng đang tản bộ ở bên cạnh hố cát.

Dung Dung chạy đến bên cạnh tên đầu to, hô một tiếng:

- Thứ Thứ!

Thứ Thứ quay đầu, còn chưa tới nói chuyện, Dung Dung bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giơ lên bàn tay nhỏ, muốn cùng hắn khoa tay.

Thứ Thứ không biết nói chuyện, phải dùng ngôn ngữ tay để giao lưu.

Thứ Thứ, ngươi muốn nói chuyện với ta không?

Thứ gai không biết nói chuyện:

- ...

Dừng tay, lông xù.

Đâm một cái đè tay của hắn lại:

- Ta sẽ nói chuyện, đừng lấy tay so!

Lông mềm từ một ngày đều dùng ngôn ngữ tự sáng tạo khoa tay với hắn.

Một, chỉnh, trời!

Dung Dung giống như rất thông minh, còn biết tự nghĩ ra ngôn ngữ.

Nhưng hắn lại giống như rất ngu ngốc, lại còn không biết đối phương sẽ nói lời nào!

Thứ Thứ giải thích:

- Ta sẽ nói chuyện, ta chỉ là không muốn nói chuyện với ngươi.

Dung Dung nghi hoặc:

- Vì sao ngươi không muốn nói chuyện với ta?

Bởi vì ngươi cũng nói phải tuyệt giao với ta, ta còn nói chuyện với ngươi, vậy ta há không phải rất không có mặt mũi sao?

Dung Dung càng nghi hoặc:

- Ta không nói phải tuyệt giao với ngươi nha.

Thứ Thứ kiên định nói:

- Đang có, ngươi xem xét đến ta rồi nói.

Dung Dung nhớ lại một chút:

- Ừm... Ta đang hỏi ngươi, chúng ta có nên tuyệt giao hay không đây?

Đâu trọng âm, chất vấn một câu.

Bọn họ còn chưa học được câu trần thuật, câu chất vấn, câu cầu xin.

...

Thứ Thứ bỗng nhiên phản ứng lại.

Dung Dung suy nghĩ một chút:

- Ngươi không muốn nói chuyện với ta, vậy tại sao ngươi luôn đâm ta?

Thứ Thứ cứng rắn:

- Ta nào có?

Chính có, lúc tập luyện, còn có lúc ăn chút tâm tư, ngươi luôn luôn... Dung Dung duỗi ra một ngón tay, Thứ Thứ Thứ Thứ:

- Như vậy

Thứ Thứ kiên cường ngẩng đầu lên:

- Đó là bởi vì...

Không đúng, rõ ràng là hắn Thứ Thứ Dung Dung, muốn hỏi vấn đề của Dung Dung, sao bây giờ lại phản ứng như vậy?

Hắn tìm quyền chủ động:

- Dung Dung, lúc ngươi ngủ trưa, gọi gia gia là ai?

Thứ Thứ cúi đầu, nhìn thấy Dung Dung đang gắt gao bưng cái miệng nhỏ của mình, cảm thấy kỳ quái:

- Ngươi đang làm gì vậy? Cái này?

Dung Dung nói:

- Là điểm tâm buổi chiều.

Thứ Thứ hỏi:

- Ngươi không ăn sao? Ngươi không đói bụng sao?

Dung Dung lắc đầu:

- Ta muốn để lại cho gia gia ăn.

Lại là gia gia.

Thứ Thứ truy vấn:

- Gia gia của ngươi đến cùng là ai?

Ừm...

Dung Dung phân vân một chút:

- Vậy ta nói cho ngươi, ngươi không được nói cho người khác.

Thứ Thứ gật đầu:

- Vâng, thưa sư tôn.

Gia tộc của gia gia ta chính là Dung Dung Bàn Tiểu, nhỏ giọng nói với hắn lời nói:

- Gia tộc của gia gia gia gia chúng ta.

Thứ Thứ???

Hình như hắn đang giận chết ta vì phương diện này đặc biệt thông minh.

Thứ Thứ vào tay của hắn:

- Đi theo ta!

Trên sân có một cái cầu thang trơn bóng, Dung Dung và Thứ Nham đang leo lên cầu thang trơn bóng, không trượt xuống mà ngồi xuống nói chuyện.

Dung Dung cầm nửa khối Sa Kỳ Mã, hắn muốn điểm tâm để lại cho gia gia ăn.

Thứ Thứ nói:

- Ngươi không ăn điểm tâm, đặt ở trong túi, buổi tối tắm rửa sẽ bị cầm đi tắm.

Thật sao?

Dung Dung không bỏ qua nhìn nhìn Cát Kỳ Mã, lại nhìn qua Thứ Thứ:

- Sao ngươi biết được?

Ta...

Đó là đương nhiên là bởi vì

Khi đâm lén Phúc Lợi viện ngày hôm qua cũng giấu điểm tâm ở trong túi, muốn chia sẻ với nhung lông mềm mại.

Sau đó điểm tâm lập tức bị quét sạch.

Dung Dung suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, tách những con cát kỳ mã còn lại thành hai nửa, chia nho khô đã được dẫn dắt kia thành một nửa đâm cho một nhát:

- Thứ Thứ, cho ngươi ăn.

Thứ Thứ nhận lấy Cát Kỳ Mã, nặn lại nho khô trả lại cho hắn:

- Ta không thích ăn Chú phân".

Hắn nghiêm túc nhìn Dung Dung:

- Lông mềm nhung, ngươi nhất định là bị lừa. Còn có năm phút đồng hồ mới có thể ăn cơm tối, ngươi không ăn điểm tâm thì ngươi sẽ chết đói!

Năm phút đồng hồ, chết đói rồi!

Sợ hãi rồi à!

Dung Dung cái miệng nhỏ nhắn ăn hết cả con Kỳ Mã:

- Ừm... Gia gia của ông nội ta chính là gia gia của ông nội ta...

Thứ Thứ hỏi:

- Vậy hắn là người cùng đến với ngươi, hay là ngươi tới đây để quen biết sau?

Là cùng ta lên.

Đó chính là đại thần. Ta đoán không sai, đúng không?

Dung Dung gật đầu:

- Ừm.

Thứ Thứ khốc khốc Hừ một tiếng:

- Đại thần và Hoàng Đế là kẻ xấu xấu nhất trên thế giới này.

Tiểu bệ hạ suýt chút nữa mất đi Kỳ Mã trong tay.

Dung Dung thử đâm hắn:

- Đâm gai...

Đối với Úc, Lông mềm nhung chính là Hoàng Đế, vừa rồi hắn đã nói.

Thứ Thứ bổ sung nói rõ:

- Ngoại trừ ngươi.

Dung Dung tiếp tục bổ sung:

- Ngoại trừ gia tộc của gia gia ta.

Thứ Thứ lại hỏi:

- Sao ngươi có thể biến thành Hoàng Đế được chứ?

Dung Dung suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu:

- Ta không nhớ, ngươi còn nhớ chuyện ngày đó không?

Ngày nào? Chúng ta tách ra khỏi ngày đó sao?

Thứ Thứ nhớ lại một chút:

- Ngày đó, chúng ta cùng nhau đi ngủ, ngươi còn đá ta!

Hắn đang nói chuyện cổ đại, bọn họ đã vượt qua một đêm ở trong đạo quán.

Dung Dung nghiêm túc nói:

- Thật xin lỗi nha.

Thứ Thứ tiếp tục nói:

- Sau đó chúng ta ngủ thϊếp đi, thϊếp đã bị người thϊếp không quen biết ôm đi. Chờ thϊếp tỉnh lại thì thϊếp đã bị ôm xuống núi, không tìm được chàng.

Dung Dung hỏi:

- Người ngươi muốn ôm đi là ai?

Có lẽ là người thân của cha ta.

Thứ Thứ nói:

- Ta muốn trở về tìm ngươi, nhưng bọn hắn lại không cho ta, ta đang lừa bọn hắn nói, bọn hắn ôm nhầm người, ta là ngươi, ngươi là ta.

Dung Dung không hiểu rõ:

- Hả?

Thứ Thứ bình tĩnh tỉnh táo:

- Ta lừa bọn họ nói, ta là hoàng tử của Lương quốc, ngươi mới là hạt nhân, bọn họ đang mang ta trở về tìm ngươi. Nhưng chờ chúng ta lên núi, ngươi đã không gặp. Sau đó ta đã đến đây.

Dung Dung suy nghĩ một chút:

- Khi ta tỉnh ngủ lại phát hiện ngươi không thấy đâu, ta cũng muốn đi tìm ngươi, nhưng bỗng nhiên có một đám người xông vào bắt ta đi. Sau đó ta đang quen biết gia gia cũng đến nơi này.

Thứ Thứ gật đầu:

- Ta đoán, bọn họ để ngươi làm hoàng đế là để ngươi đi chịu chết.

Dung Dung chỉnh hắn:

- Gia gia không biết, gia gia rất tốt.

Hừm.

Thứ Thứ rõ ràng không tin.

Nhưng hai người hiển nhiên không thể đạt thành nhận thức chung trong thời gian ngắn ở trong phòng, vấn đề này cũng tạm thời bị bỏ qua.

Thứ Thứ hơn Dung Dung hơn tháng, cũng thông minh hơn so với hắn.

Ta cảm thấy bên này rất tốt, sau này chúng ta đang sống ở đây, chúng ta không thể biểu hiện kỳ quái, nếu không sẽ bị bắt đi. Sau này ngươi không thể nói chuyện cổ đại cho người khác nghe.

Dung Dung thật sự nói:

- Ta đương nhiên biết, ta không nói.

Không thể dùng hai chữ cổ đại, cũng không thể dùng chuyện cổ đại.

Hả?

Dung Dung cứng rắn một chút, sau đó lập tức trở nên nhu thuận:

- Ừm.

Thứ Thứ một chút chính là nhìn thấu hắn:

- Có phải ngươi đã nói hay không?

Dung Dung ngây ngốc cười một tiếng, bị đâm bị thương.

Thứ Thứ quả thực không có chút tình cảm nào.

- Sau này không thể nói với người khác.

À.

Dung Dung gật đầu, lại hỏi hắn:

- Thứ Thứ, nơi này có rất nhiều tiểu bằng hữu, chúng ta có nên tuyệt giao không?

...

Sao hắn còn nhớ chuyện này chứ?

Dung Dung lo lắng nhìn hắn, nói:

- Đừng, lông mi mềm mại ngươi đừng luôn hỏi vấn đề ngu ngốc hồ hồ.

Nhưng hắn nói quá khó chịu và phức tạp, Dung Dung có chút không hiểu:

- Ngươi nói cái gì? Đừng hỏi hay là đừng tuyệt giao?

Thứ Thứ một ngụm Dung Dung chia cho hắn Cát Kỳ Mã:

- Đừng tuyệt giao.

Hắn đề cao âm lượng, giải thích:

- Tuy ngày càng có nhiều người gọi ta là Âm ca, nhưng ngươi là tiểu đệ đầu tiên của ta, ta không quen tuyệt giao với ngươi.

Dung Dung nghi hoặc:

- Ta không gọi ngươi là

Thứ Thứ cứng rắn, sao lúc này hắn lại thông minh như vậy?

Dung Dung cười cười, lại hỏi hắn:

- Thứ Thứ, ngươi là cố ý ở đây chờ ta sao?

Ai nói cho ngươi biết?

Quả cà nói với ta.

Dung Dung nói:

- Hắn nói, ngươi ở đây có cha mẹ, nhưng ngươi không chịu trở về cùng bọn họ, có phải ngươi ở đây chờ ta hay không?

Quả cà đại chủy ba này.

Thứ Thứ sửa hắn:

- Là "Chú ma ma, không phải là "Chú ma ma.

À.

Hệ thống ngôn ngữ hiện đại còn chưa điều chỉnh xong.

Thứ Thứ khốc khốc ngước cái cằm lên:

- Ta không trở về cùng bọn họ là bởi vì ta không cần cha mẹ, căn bản không cần.

Được rồi.

Dung Dung nhìn hắn:

- Trước kia, khi chúng ta còn ở trên núi, rất thích chơi đùa với nhau. Ta còn tưởng rằng, sáng hôm nay ngươi đang ở trong hố cát với ta.

Thứ Thứ hô một tiếng:

- Lông mềm mại!

Đừng nói ra sự thật, có gai sẽ thẹn thùng!