Chương 18: Loại Hoa

Trong tiểu hoa viên Phúc Lợi Viện.

Cách lan can sắt, hai bên giằng co.

Đâm, tay của Dung Dung đứng ở lan can sắt bên này.

Các gia gia đứng ở lan can sắt bên kia. Vệ tướng quân treo ở trên lan can sắt, két két cắn lan can.

Ngươi vung nắm đấm ra cho ta!

Thứ Thứ Dung Dung, ngẩng đầu ưỡn ngực:

- Ta chính là hạt nhân của Tề quốc, Tạ Từ, các ngươi chính là thần tử đến từ Lương quốc cùng với Bạch Mao sao? Vị nào là gia gia của Bạch Mao?

Các gia gia nhíu mày lại, trao đổi một ánh mắt, rất nhanh đã phản ứng lại.

Bọn họ hơi gật đầu:

- Chúng ta đều là thần tử của tiểu bệ hạ, cũng là gia gia của tiểu bệ hạ.

Hả?

Thứ Thứ Trương Đại Chủy ba, có chút khϊếp sợ.

Hắn quay đầu, kéo kéo tay nhỏ của Dung Dung, thấp giọng nói với hắn:

- Ngươi không nói với ta ngươi có ba gia gia à?

Ba tiếng, nặng âm.

Dung Dung chớp chớp mắt:

- Ta nói cho ngươi biết.

Thứ Thứ bất đắc dĩ:

- Không, ta cho rằng ngươi chỉ có một gia gia.

Vốn hắn cho rằng là hai chọi một, hắn và Bạch Mao, hai người sẽ có phần thắng rất lớn với gia gia.

Hiện tại biến thành hai đối ba, phần thắng trực tiếp giảm xuống!

Hai tiểu tể tử lẩm bẩm nói, gia gia nghi hoặc nhìn qua.

Không lâu sau, hắn đã nắm chặt tay Dung Dung, quay đầu lại, thề thốt với bọn họ:

- Mao Nhung Nhung là hảo bằng hữu của ta, các ngươi đều là sau này, các ngươi đều là kẻ xấu!

Dung Dung kéo tay của hắn một cái:

- Thứ Thứ, ngươi không lễ phép.

Thứ Thứ nói:

- Ta đang giúp ngươi, bọn họ đều là kẻ xấu.

Vệ Bình Dã này tính tình nóng nảy có chút không nhịn được:

- Hắc, tiểu tử ngươi! Ngươi chọn lựa phát ly gián!

Toàn thân hắn đều được đào lên trên lan can, hai cái chân giẫm lên trên mặt đất, đầu chen vào giữa hai cái lan can, sẵn sàng bò vào, tiểu tử bỗng nhiên gϊếŧ ra này quyết một trận chiến sống chết.

Thành công giữ chặt hắn.

Dương Biện Chương hơi kinh ngạc, hỏi:

- Xin hỏi là lời của hạt nhân gì?

Thứ Thứ hỏi lại:

- Là các ngươi nhét Mao Nhung Nhung vào trên núi, đúng không?

Đương nhiên là không phải.

Dương Biện Chương giải thích:

- Tiểu bệ hạ lúc lên núi, ta bị lưu đày ở Quỳnh Châu, Vệ tướng quân trấn thủ biên cương ở Tây Nam, đều là vô năng. Thành công công ở trong thâm cung, càng không biết chuyện của Akatsu.

Thứ Thứ hoàn toàn không sợ hãi, tiếp tục hỏi:

- Các ngươi cố ý để Phi Linh làm Hoàng Đế, chính là muốn hắn đi chịu chết, đúng không?

Vệ Bình Dã nghiêm túc nói:

- Vậy lão Hoàng Đế còn cố ý để cho chúng ta làm đại thần cố mệnh, muốn để cho chúng ta đi chịu chết đấy!

Thành công công cũng nói:

- Hạt nhân, lương tâm thiên địa, Dương Thái Phó cứng cỏi cỡ nào, vì tiểu bệ hạ, lúc ấy cũng đã viết xong thư hàng, chuẩn bị quy hàng Tề quốc. Chúng ta chỉ cần một sơn thôn xa xôi, chiếu cố tiểu bệ hạ lớn lên.

Ai ngờ xảy ra biến cố, tẩm cung của bệ hạ bỗng nhiên bốc cháy, lúc này chúng ta mới tới hiện đại.

Thứ Thứ nhíu mày:

- Thật sao?

Tuyệt đối không nói ngoa.

Vậy các ngươi còn ăn điểm tâm lông nhung mềm, hắn sẽ chết đói!

Chúng ta đã nói với tiểu bệ hạ, sau này tiểu bệ hạ sẽ không để điểm tâm cho chúng ta.

Thứ Thứ tất cả các vấn đề đều hỏi xong, hắn nhìn Dung Dung một chút, lại hỏi một lần nữa:

- Thật sao?

Các gia đáp một tiếng, Dung Dung cũng gật đầu:

- Thật.

Các ngươi không phải là kẻ xấu à?

Đương nhiên là không phải.

Vậy các ngươi có đồng ý với Mao Nhung Nhung được không?

Đương nhiên!

Vệ Bình Dã đặc biệt lớn tiếng.

Dung Dung tự hào ưỡn ngực, gia gia nói Đương nhiên!

Thứ Thứ dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc:

- Ta hỏi vấn đề xong, hiểu lầm các ngươi, thật xin lỗi.

Tiểu quỷ đâm lén người, vẫn rất có đầu óc và tính toán.

Hắn chỉ là bởi vì hoàng đế và đại thần ăn quá nhiều đau khổ mới có thể ý thức được đề phòng bọn họ.

Cũng chính là bởi vì hắn muốn bảo vệ bằng hữu Dung Dung của mình, hắn mới có thể dũng cảm nhảy ra đối chất với gia gia.

Cuối cùng hiểu lầm xin lỗi cũng rất khô khan, không tơ không gột.

Dương Biện Chương và Thành Công Công đều không quan tâm, chỉ cười một cái, nói:

- Đừng nóng vội.

Chỉ có Vệ Bình Dã còn đào ở trên lan can, mặt cau lại, lặp đi lặp lại phục nhìn hắn.

Vậy tiểu tử thối, hắn càng xem càng không thuận mắt.

Thứ Thứ cũng trở về nhìn qua đi, hoàn toàn không sợ hãi!

Hai gia gia muốn kéo Vệ Bình Dã xuống:

- Được rồi, được rồi, Vệ tướng quân đại nhân đại lượng...

Bỗng nhiên, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng còi bén nhọn, còn có tiếng bước chân dồn dập, tiếng hỏi vang dội.

Bên kia? Làm gì vậy?

Không xong, bọn họ bị người khác phát hiện.

Các gia gia giật mình, Dương Biện Chương bước lên trước, chắn trước mặt bọn họ:

- Không sao, ta đến thương lượng với bọn họ.

Vệ Bình Dã còn kẹt ở trong lan can, duỗi dài tay, ôm Dung Dung đến, dùng râu mép đâm một phát vào khuôn mặt nhỏ của hắn:

- Tiểu bệ hạ bái bai, ngày mai gia gia lại đến thăm ngươi.

Gia gia bái bai.

Dung Dung và gia gia phất phất tay nhỏ giơ lên một nửa.

Trong nháy mắt tiếp theo, Vệ Bình Dã kéo đầu của mình từ lan can ra, một tay quăng một đồng liêu lên, nhanh chân chạy đi.

Hai người các ngươi chính là quá già thật, thật đúng là lưu ở đây để cho bọn người khác bắt à? Không thấy qua đần như vậy.

Dung Dung đứng ở trong lan can sắt, vẫy vẫy tay với bọn họ:

- Bái bai.

Thứ Thứ khϊếp sợ nhìn bọn hắn rời khỏi.

Vệ Bình Dã mang theo hai đồng liêu một đường chạy như điên, thần kỳ tẩu vị, không bao lâu đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn hắn.

Dung Dung gia gia và hắn tưởng tượng một chút cũng không giống nhau.

Dung Dung hỏi hắn:

- Thứ Thứ, ngươi sẽ nói cho người khác sao?

Không biết.

Thứ Thứ, dẫn hắn trở về đi.

- Lo lắng cho ta còn không bằng lo lắng cho chính ngươi, tiểu đầu đất này của ngươi, khẳng định sẽ không nhỏ mật tự nhủ trong lòng.

Ta cũng không biết.

Dung Dung cười lắc đầu:

- Chỉ cần đâm không nói, Dung Dung sẽ không nói.

Hai tên tiểu tể nắm chặt tay, trở lại trên thao trường.

Các tiểu bằng hữu khác trên thao trường đã nổ tung.

Nhìn thấy Phương Phương trở về, bọn họ nhanh chóng vây lại, chất vấn hắn:

- Không phải chúng ta đã nói là cùng nhau đi bắt người sao? Ngươi đi đâu vậy?

Thứ Thứ chớp chớp mắt, còn chưa tới nơi đã nói chuyện, các bằng hữu đang nhìn hắn dắt Dung Dung:

- Dung Dung không cùng chúng ta chơi trò bắt người! Ngươi đi tìm hắn làm gì? Hắn không tham gia trò chơi!

Các bằng hữu tức giận đến mức dậm chân.

Chúng ta chạy siêu cấp lâu ở đây, kết quả ngươi cũng không bắt người! Làm cho chúng ta rất ngu ngốc!

Các bạn bè cấp cao hưng phấn chạy loạn trên thao trường, nhưng lại không phát hiện, người mà họ bắt không thấy đâu cả.

Thứ Thứ và Dung Dung dắt tay nhau, bị các bằng hữu vây quanh ở giữa, ngại ngùng sờ sờ túi tiểu não của đối phương:

- Thật xin lỗi, chúng ta lại chơi một lần nữa đi.

Các bằng hữu nghiêm túc nói:

- Không chơi nữa, chúng ta tức giận rồi!

Hiện tại là đại hội bình luận Mao Nhung Nhung và vụng về, hai người các ngươi nghiêm túc một chút!

Ngươi thích chơi cùng Dung Dung, vậy ngươi chính là người chơi cùng Dung Dung, hai người chơi với nhau là được rồi.

Thứ Thứ khốc khốc gật đầu:

- Được rồi.

Các bằng hữu đang tiếp nhận phê bình đâm xiên cãi lại, không cẩn thận chọc giận các bằng hữu.

Các bằng hữu...?!!!

Bọn họ thật sự tức giận rồi!

Dung Dung suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:

- Các ngươi không cần tức giận, chúng ta tới chơi cái khác đi.

Các bằng hữu hỏi hắn:

- Chơi cái gì?

Ừm...

Dung Dung sờ soạng tiểu đế của mình, từ giữa mặt lấy ra hoa mặt trời nhỏ mà Vệ gia gia cho hắn.

Hắn giơ đoá hoa mặt trời nhỏ lên cao:

- Chúng ta cùng nhau trồng hoa đi!

Các bằng hữu lập tức bị hoa thu hút, trong nháy mắt quên mất mình còn đang tức giận, vây lại.

Một đám người hộ tống Tiểu Nhật Hoa, đi về phía hố cát.

Dung Dung, ngươi tìm được bông hoa này từ đâu? Có ở trong phúc lợi viện không?

Không phải, là gia tộc của gia gia ta...

Thứ Thứ vào ống tay áo của Dung Dung, nhắc nhở hắn, đừng nói lộ ra!

Dung Dung phản ứng lại:

- Ừm... Là gia gia của gia gia trước kia cho ta, ta từ bên ngoài mang vào.

Các bằng hữu căn bản không hoài nghi:

- Chúng ta cũng nghĩ, có thê để cho gia gia của ngươi cho chúng ta một quả hay không?

Gia tộc của gia gia ta... Cũng chỉ có một...

Dung Dung cười cười với bọn họ, lộ ra răng nanh trắng nõn của Tiểu Mễ:

- Nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau trồng hoa.

Dung Dung ngồi xuống ở trong hố cát, ngón tay chỉ vào một lỗ nhỏ ở trong hạt cát, sau đó cắm hạt giống hoa mặt trời nhỏ vào.

Dung Dung đè chặt hạt cát:

- Như vậy là được rồi, còn cần tưới một chút nước.

Được!

Các bằng hữu nhao nhao chuẩn bị hành động:

- Chúng ta đi đón nước!

Lúc này, hắn vừa đâm vừa nói khốc liệt:

- Dùng miệng là được nha.

Dung Dung và các bằng hữu:?!!!

Bọn họ vội vàng ôm lấy thanh kiếm, đẩy hắn sang một bên.

Ngươi cách Tiểu Hoa Hoa xa một chút!