Chương 19: Đi Học

Bên ngoài phòng ăn Phúc Lợi Viện.

Một loạt tiểu bằng hữu đứng ở trước bồn rửa tay, nhón chân lên, vặn đầu Long Long ra, hai tay co lại, hạ xuống mặt tiếp nước.

Dung Dung nhận một chút nước trong, nâng tay lên, muốn đóng đầu của con rồng nước lại, kết quả tay vừa lấy ra, nước trong bao bọc cũng chảy ra.

??

Dung Dung khom người xuống, nhìn tay của mình.

Sao ta biết là như vậy? Tay của hắn có động!

Thứ Thứ đi lên trước, giúp hắn vặn đầu của Thuỷ Long ra:

- Tên đầu đất này.

Dung Dung khép bàn tay nhỏ lại nhận nước:

- Thứ Thứ mới là tiểu đầu đất.

Lúc này, bà bà đang nấu cơm trong quán nghe thấy động tĩnh, buông muôi lớn xuống đi ra xem một chút, chính là xem bọn họ đang tiếp nước ở đây.

Bà bà trong quán cơm nhắc nhở bọn họ:

- Bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm tối, các ngươi đi chơi một hồi đi.

Các bằng hữu nhỏ cùng kêu lên trả lời:

- Bà bà, chúng ta phải tưới hoa!

tưới hoa?

Bà bà trong quán cơm khuyên bọn họ:

- Lão thiên gia biết tưới hoa, trời mưa đang tưới hoa, các ngươi đừng ở đây chơi nước, cẩn thận cảm mạo.

Được rồi.

Đúng lúc này, các bằng hữu cũng nhận lấy nước, đóng đầu của con rồng nước lại, đang chạy mất.

Mau! Mau!

Bà bà trong quán ăn một mặt mê hoặc, quay người trở về.

Các bạn nhỏ chạy nhanh vào trong hố cát, nước trên nắm tay đều dùng để tưới hoa.

Nhưng tay của bọn họ quá nhỏ, cũng không giả được bao nhiêu nước.

Các bằng hữu có chút buồn rầu:

- Làm sao đây?

Bỗng nhiên, Dung Dung đứng lên khỏi hố cát, cắn răng, dùng sức vung cánh tay nhỏ của mình lên.

Các bằng hữu kinh hãi biến sắc:

- Dung Dung, ngươi đang làm gì vậy?

Dung Dung nói:

- Trên tay cũng có nước, có thể vung ra để tưới hoa!

A a nha! Tiểu Phong Xa vô địch!

Các bằng hữu giật mình hiểu ra, nhao nhao đứng lên, vung tay vây quanh Tiểu Nhật Hoa.

A a nha! mầm non vô địch Phong Hỏa Luân!

Thứ Thứ:

- ...

Các bằng hữu lớn tiếng hỏi:

- Dung Dung, như vậy có thể sao?

Dung Dung thật sự nói:

- Đương nhiên có thể, trước kia ta đang trồng hoa.

Thứ Thứ bổ sung nói rõ:

- Trước đó ngươi trồng chính là cỏ dại.

Chính là lúc ở trong đạo quán, bọn họ ở chỗ rất nhiều cỏ dại, đặc biệt tràn đầy, Mao Nhung mỗi ngày đều tưới nước cho bọn họ.

Mao Nhung vẫn luôn cảm thấy, dáng vẻ của cỏ non tốt như vậy đều là công lao của hắn.

Dung Dung kéo một cái, đâm vào ống tay áo của hắn:

- Thứ Thứ, ngươi cũng tới tưới hoa đi.

Thứ Thứ không nói gì:

- Ta sẽ không nói nữa.

Trong nháy mắt, Phong Hỏa Luân biến thành thanh kiếm.

- A...!

Qua một hồi, các bằng hữu đều ngừng thở hổn hển thở phì phò.

Tay làm của ta.

Ta cũng vậy.

Chỉ có Dung Dung và Thứ Thứ còn đang kiên trì!

Cảnh tượng không phổ biến trong hố cát rất nhanh đã thu hút sự chú ý của lão sư.

Lão sư Ôn nghi hoặc đi lên trước, nhìn thấy Tiểu Nhật Hoa bị bọn họ vây quanh ở giữa, ngồi xổm xuống, cùng bọn họ nhìn:

- Tiểu Hoa Hoa, là ai phát hiện ra Tiểu Hoa Hoa vậy?

Các bằng hữu đồng nói:

- Là Dung Dung phát hiện!

Dung Dung vừa vung cánh tay nhỏ, vừa kiêu ngạo ngẩng đầu lên, là Dung Dung và Dung Dung gia gia phát hiện!

Là lễ vật gia gia đưa cho Dung Dung!

Lão sư cười cười, đè hắn lại:

- Được rồi, được rồi, các bạn nhỏ có muốn trồng hoa cùng nhau không?

Bọn họ đều gật đầu.

Ừm... Vậy ngày mai lão sư sẽ cho mọi người lên lớp một lớp, dạy các bằng hữu làm sao trồng trọt hoa tốt hơn, được không?

Được!

Sắp tới là thời gian ăn cơm tối rồi, chúng ta đi tắm rửa chuẩn bị đồ ăn đi, hôm nay có đùi gà lớn nha.

Nghe xong lời này, ánh mắt tất cả tiểu bằng hữu đều sáng lên, nhanh chóng chạy về phía quán cơm.

Dung Dung và Phương Phương cũng đuổi theo vào, nói nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao nhao.

Chờ ta một chút.

Ngươi giẫm lên ta rồi!

Lão sư Ôn thừa dịp bọn họ đều chạy mất, nhẹ nhàng nắm vuốt hoa mặt trời nhỏ, nhìn nó từ trong hạt cát rơi xuống.

Ở phía không xa, các bằng hữu dừng bước lại, lớn tiếng gọi nàng:

- Sư phụ của ta! Sư phụ của ta! Ngươi tụt lại phía sau rồi!

Lão sư suy nghĩ một chút, thả Tiểu Nhật Hoa lại chỗ cũ, sau đó đứng dậy đi về phía trước.

Tám giờ tối, kênh nhi đồng phát sóng liên tục hai tập (k Ầm)

Các bạn nhỏ ngồi trên ghế, tập trung tinh thần xem TV.

Lão sư và lão sư Vương ngồi ở bên cạnh lật xem sách khoa học phổ cập về thực vật.

Mang con thật sự là khó khăn, không chỉ phải dẫn bọn họ ăn cơm đi ngủ, còn phải biết trước bọn họ sẽ gặp chuyện gì, sớm chuẩn bị.

Ví dụ như hiện tại, người trưởng thành đều biết, mặt trời không rễ nhỏ vào trong hố cát căn bản không sống được, nhóm lão sư cũng phải chuẩn bị trước thời gian, ứng đối với Mưa to gió lớn sắp đến.

Thứ hai, lúc bảy giờ rưỡi sáng.

Gia gia trước kia đã đi Cổ Trấn làm việc, Dung Dung cũng mê mẩn cháo tỉnh.

Những tiểu bằng hữu khác trong ký túc xá đã sớm tỉnh lại, đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Bọn họ đều không thích đi ngủ, đi ngủ không ngon chơi, cùng bằng hữu chơi với nhau là tốt nhất.

Mỗi ngày vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy bằng hữu, chơi rất vui!

Gia Tử nằm trên giường, hai chân gác lên nhau, trên chân phủ kín chăn mền. Chân hắn khẽ động, chăn mền cũng khẽ động theo.

Hắn biểu hiện ra kỹ năng mới của mình cho toàn bộ bạn bè xung quanh xem:

- Nhìn ta!

Dung Dung chớp chớp mắt, bắt chước theo các bằng hữu.

Gia Tử quay đầu lại:

- Dung Dung, ngươi cũng tỉnh rồi à?

Ừm.

Dung Dung gật đầu, dùng sức nâng hai chân lên.

À

Gia Tử nói:

- Dung Dung, chân của ngươi quá ngắn, đỡ không nổi.

...

Dung Dung yên lặng buông chân của mình xuống, lúc này, giường ngủ đối diện truyền đến một tiếng cười vang.

Đúng là Thứ Thứ!

- Mao Nhung, ha ha, ngươi là chân ngắn.

Dung Dung dắt chăn, đội mũ lên đầu, không để ý tới hắn.

Nhìn ta này.

Ma Lưu cào cào ngẩng lên, sau đó phát hiện mình cũng không được.

Nụ cười của thanh niên chân ngắn Thứ Thứ biến mất:

- ...

Hắn lặng lẽ thả chân xuống, lén lút nhìn giường ngủ của Dung Dung một chút.

May mà không nhìn thấy Mao Nhung mại trên người.

Qua một hồi, các bằng hữu mới cho tới một ít hoa mặt trời ở trong hố cát.

Nhất định đã mở ra hai lá thư rồi!

Ba bông! Bốn bông! Năm bông...

Dung Dung từ trong chăn nhô ra một cái đầu nhỏ:

- Rất nhiều hố cát, toàn bộ đều là hoa nhỏ, đâm vào chính là không chơi được hạt cát!

Thứ Thứ lại một lần nữa nụ cười ngưng kết.

Trả thù! Đây tuyệt đối là trả thù cho cái chân ngắn của hắn bị Dung Dung đâm lén để chế giễu!

Những bằng hữu khác cũng không khỏi có chút chờ mong, toàn bộ hố cát đều là những bông hoa nhỏ, rất khốc!

Chờ tiếng chuông vừa vang lên, bọn họ lập tức từ trên giường bò dậy, nhanh chóng thay xong quần áo, đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Bọn họ không thể chờ đợi được nữa, muốn gặp phải Tiểu Hoa Hoa!

Ăn xong điểm tâm, hơn mười thanh niên chạy đến trên thao trường, phóng tới hố cát.

Nhưng mà...

Cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ cực kỳ thất vọng.

Không ngờ bên trong tất cả đều là hoa, chỉ có một bông hoa, bông hoa kia còn đang nằm trên mặt đất, ươn ực ực ực.

Ta biết rồi, hoa tiểu mặt trời này sinh trùng, muốn để nó bắt trùng!

Là bởi vì ban đêm quá lạnh, chờ mặt trời ban ngày đi ra là được rồi.

Các bằng hữu bảy miệng tám lưỡi thảo luận, Dung Dung ngồi xổm ở trong hố cát, cúi đầu, nghiêm túc tìm con sâu, cho Tiểu Hoa Hoa một hơi ấm.

Hai lão sư đẩy Tiểu Hắc đi về phía bọn họ.

Các bạn nhỏ, hôm nay chúng ta đi đến thao trường học đi, hiện tại mời mọi người tìm chỗ ngồi xuống trên đồng cỏ.

Mặc dù các bằng hữu nhỏ rất khổ sở, nhưng vẫn rất nghe lời lão sư, lập tức đi đến ngồi xuống trên đồng cỏ.

Thứ Thứ khổ sở Dung Dung, cũng mang hắn đi:

- Đi thôi.

Lão sư dùng bút mực quy luật sinh trưởng của Thực vật, dùng nam châm dán lên bảng thông tin của Tiểu Hắc, dùng một câu chuyện cổ tích đơn giản, dẫn dắt bọn họ nhận biết thực vật.

Dung Dung và Phương Phương ngồi song song ở phía sau sắp hàng.

Thứ Thứ quay đầu nhìn lại, Dung Dung đang ngẩng đầu lên, giống như là rất nghiêm túc nhìn bảng đen của Lão sư.

Không ngờ Thứ Thứ ra được, Mao Nhung căn bản không nhìn thấy nữa.

Bộ dáng khóc lóc của hắn tuyệt đối là đang thất thần.

Cuối cùng, Ôn lão sư lấy ra một chậu Lục La:

- Nếu như các bạn nhỏ thích nuôi cây ăn quả thì sư phụ có một chậu cây nhỏ, sư phụ để nó trong phòng học, mọi người có thể luân phiên tưới nước cho nó...

Trên lớp kết thúc, các bạn nhỏ lại vui vẻ hơn.

Chỉ có Dung Dung cúi đầu ủ rũ, đi vào trong hố cát, nhặt Tiểu Thái Hoa lên, bỏ vào trong cái miệng nhỏ của mình.

Lão sư Ôn nhìn bộ dáng của hắn, có một chút lo lắng.

Dù sao thì trước đó Dung Dung cũng đã khóc, hắn không phải là một tiểu hài tử kiên cường.

Nhưng lần này, Ôn lão sư lưu tâm nhìn hắn, hắn lại không khóc.

Dung Dung xoa nhẹ con mắt, tự điều chỉnh trạng thái của mình, sau đó bưng cái miệng nhỏ nhắn của mình lên, đuổi theo đội ngũ đang chơi đùa của các bằng hữu.

Nhìn qua giống như rất kiên cường.

Lão sư nới lỏng khẩu khí, dựa theo an bài hàng ngày, dẫn dắt bọn họ ăn cơm chơi đùa.

Chạng vạng tối, ánh nắng vàng óng ánh rơi vào trên thao trường.

Dung Dung bưng cái miệng nhỏ nhắn của mình, một người đi lại trên thao trường.

Hắn theo đường trắng trên thao trường, chậm rãi đi về phía trước, đi đến phía trước trồng lan tỏa và tiểu hoa viên.

Rất lâu rất lâu, mới nghe thấy từ lan can truyền đến một tiếng Tiểu bệ hạ.

Dung Dung ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên, nhưng rất nhanh lại lộ ra vẻ mặt khóc khóc.

Một bên khác, Ôn lão sư vẫn cảm thấy không ổn, nàng đứng ở bên kia thao trường, vừa chuẩn bị đi lên an ủi Dung Dung một chút, còn chưa tới gần đã nhìn thấy Dung Dung bỗng nhiên chạy mất.

Dung Dung chạy chậm về phía trước, dẫn dắt giọng nói đáng thương nghẹn ngào:

- Gia gia, lễ vật ngươi tặng cho ta đã bị... bị Dung Dung làm hỏng rồi...