Chương 20: Kỳ Quái

Các bạn nhỏ trên sân thể dục đang chơi trò bắt người, náo loạn thành một đoàn.

Lão sư Ôn nhìn thấy Dung Dung đang chạy về phía vườn hoa phía xa, sợ hắn gặp chuyện không may, vội vàng theo sau nhìn xem.

Cô giúp đỡ một Gia Tử chua đang chạy như điên từ bên cạnh thoát ra, nhắc nhở một câu:

- Chờ một chút.

Trong nháy mắt, Phương Húc lại từ bên cạnh chạy đến, chắn trước mặt nàng:

- Lão sư, Gia Tử và cây ngô đánh nhau!

Hả?

Lão sư học của hắn bị dọa sợ, quay đầu nhìn về phía đống con cháu.

Chơi đến mức vừa ăn Gia Tử vừa ăn ngô đồng thời hắt xì một cái:

- A thu

Ai ở sau lưng nói xấu bọn họ?

Lão sư quay đầu lại, hiểu rõ nhìn về phía Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, không thể lấy như vậy.

Nàng vỗ vỗ bả vai đang bị đâm:

- Ngươi đi chơi với mấy đứa nhỏ đi, chuyện bên này Lão sư sẽ xử lý.

Thứ Thứ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

- Lão sư, Dung Dung gia gia không phải là kẻ xấu, ta đã xác nhận.

Lão sư Ôn nhíu mày:

- Hả? Cho nên trước đó ngươi chỉ gặp bọn họ?

Không xong!

Thứ Thứ vội vàng che miệng lại.

Thật xin lỗi, lông xù, hắn không nhỏ trong lòng tự nhủ lỡ miệng.

Lão sư Ôn cười một tiếng:

- Không sao, lão sư sẽ xử lý.

Nàng đi đến bên kia Hoa Viên.

Trong hoa viên, Dung Dung đào lan can, khóc đến co lại:

- Gia gia, lễ vật ngươi tặng cho ta đã bị hỏng... Bị ta làm hỏng rồi...

Vệ Bình Dã duỗi tay ra, lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn:

- Được được được, không khóc, không khóc, đều là gia gia không tốt, gia gia tặng lễ vật hỏng rồi.

Lão sư Ôn vừa chuẩn bị tiến lên, nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, bước chân dừng lại một chút.

Có lẽ để các gia gia đến dỗ dành Dung Dung sẽ tốt hơn một chút.

Nàng quay người rời khỏi, tìm đơn vị hàng đứng vững, vừa rồi có thê nhìn thấy tiểu bằng hữu chạy như điên trên thao trường, cũng có thể nhìn thấy Dung Dung bên này.

Tiểu bệ hạ khóc đến đáng thương, gia gia nhìn thấy mà đau lòng cực kỳ.

Hắn chỉ là muốn bảo tồn lễ vật mà gia gia tặng hắn, đây là lễ vật đầu tiên hắn nhận được.

Hắn mới ba tuổi còn không hiểu gì về khoa học đạo lý, buổi sáng đi học cũng không nghe nghiêm túc, cho rằng là lễ vật hư của mình.

Khi hắn và các bằng hữu chơi đùa với nhau thì ngại ngùng khóc. Nhìn thấy gia gia đến lần thứ nhất, hắn đã không nhịn được nữa.

Dung Dung ở bên cạnh lan can, trên mặt tràn đầy nước mắt, mắt đỏ, chóp mũi đỏ, đáng thương cho ba ba.

Vệ Bình Dã lau mặt giúp hắn:

- Tiểu bệ hạ đã khóc thành mèo hoa nhỏ, không khóc, không khóc, sau này gia gia sẽ mang lễ vật tốt hơn cho ngươi.

Dung Dung ngẩng đầu lên:

- Thật sao?

Đương nhiên là thật.

Nếu như ta làm hỏng nữa thì sao?

Làm hư chính làm hư, không sao.

Vệ Bình Dã dỗ dành hắn:

- Qua mấy ngày nữa, không phải tiểu bệ hạ sẽ đi biểu diễn sao? Gia gia cũng đang làm việc ở đó, nơi đó có rất nhiều tiểu hoa hoa.

Dung Dung cố nén nước mắt xuống, gật đầu:

- Ừm...

Không khóc.

Vệ Bình Dã dùng ngón cái lau nước mắt cho hắn, dùng sức khò khè khuôn mặt của hắn, không khống chế tốt cường độ, Dung Dung cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình bị kéo về phía sau, có chút đau.

A... Gia gia...

Cuồng phong như mưa rào gia gia thích.

Tiểu hài khóc đến con mắt đỏ bừng làm sao xử lý?

Hắn xoa đỏ cả khuôn mặt của tiểu hài tử, căn bản không nhìn ra đỏ hay không đỏ!

Đợi Dung Dung không khóc, Dương Biện Chương đã hỏi hắn:

- Tiểu bệ hạ có biết vì sao hoa kia lại không còn sống?

Vệ Bình Dã quay đầu lại, bất mãn nói với hắn một tiếng.

Đừng nói bậy tám đạo, lão tử vừa dỗ dành tốt, lại bị ngươi làm cho khóc.

Dung Dung hít hít cái mũi, ngoan ngoãn lắc đầu:

- Không biết nói.

Hoa không có rễ thì sống không được, vạn vật đều như thế.

Dương Thái Phó nhập học rồi!

Chương trình học tên: ( Thực Vật Sinh Trưởng)

Dung Dung nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng gật đầu.

Cho đến khi tiếng chuông ăn cơm vang lên, Dung Dung lưu luyến không nỡ vẫy tay tạm biệt với các gia gia:

- Gia gia bái bai.

Hắn chạy vào trong đội ngũ ăn cơm, Ôn lão sư nhìn hắn một chút, thấy hắn đã không khóc, cũng có thể vui vẻ vui vẻ cùng các bằng hữu đùa giỡn.

Dung Dung nghiêm túc nói với bọn họ:

- Gia gia của ta nói, hoa không rễ thì sống không được.

Gia gia của ta nói, hoa hái xuống sẽ bị hư mất.

Gia gia của gia gia ta nói...

Các bằng hữu ngắt lời hắn:

- Chúng ta đều biết, buổi sáng lão sư đang nói với chúng ta, Dung Dung ngươi không nghe giảng sao?

Dung Dung...

- ...

Thứ Thứ vào tay của hắn:

- Ta không nghe khoá!

Dung Dung quay đầu nhìn hắn, giống như Thứ Thứ hào phóng.

Gia Tử bỗng nhiên phản ứng lại:

- Dung Dung, gia gia của ngươi nói cho ngươi biết lúc nào? xế chiều hôm nay sao? Ngươi nhìn thấy hắn không?

Không... không có...

Dung Dung vội vàng phủ nhận:

- Là bọn họ hô to ở trong nhà, ta nghe được...

Các bằng hữu nghi hoặc:

- Thật sao?

Dung Dung nghiêm túc gật đầu:

- Thật thật.

Thứ Thứ cũng gật đầu, lớn tiếng phụ hoạ:

- Không sai, ta cũng nghe thấy!

Dung Dung quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn, hôm nay thật hiếu kỳ.

Không giống như hắn hát, lại còn nói giúp hắn.

Thứ Thứ cười với hắn một tiếng, cái đầu nhỏ gãi gãi có một chút hư nhược.

Thật xin lỗi, Mao Nhung Nhung, Thứ ca không cẩn thận nói chuyện của gia gia ngươi cho lão sư.

Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ bồi thường cho ngươi ở một nơi khác!

Lão sư Ôn nhìn bọn hắn cười cười, xem ra vẫn là gia gia dạy dỗ khá tốt.

Nhưng mà... Ôn lão sư nghĩ, nàng cũng phải tìm thời gian nói chuyện với bọn hắn mới được, gia gia luôn luôn lặng lẽ tới như vậy, cũng rất không tốt.

Lão sư trở lại trạng thái bình thường, vỗ vỗ tay linh trống:

- Tiểu các bằng hữu sắp xếp chỉnh tề, chúng ta phải đi rửa tay ăn cơm.

Được!

Đâm vào tay Dung Dung:

- Mao Nhung Nhung, chúng ta đi thôi.

Dung Dung muốn từ chối:

- Đừng nắm tay, như vậy đi đường sẽ ngã sấp xuống.

Không biết.

Thứ Thứ hôm nay ngươi thật tò mò.

Không, nhanh lên một chút đi.

Thứ Thứ Dung Dung, chạy chậm qua trước mặt Lão sư.

Hắn sợ lão sư sẽ tìm đến Thất Nhược nhung để nói chuyện, đến lúc đó, không cẩn thận hắn tự nhủ lỡ miệng cũng sẽ bị Thất Nhược nhung biết.

Hắn Bán Mao Nhung Nhung, chuyện này một chút cũng không tốt, nếu như Mao Nhung Nhung biết thì hắn nhất định sẽ khóc.

May mà lão sư không tìm bọn hắn nói chuyện, lão sư chỉ là nhìn bọn hắn chạy tới, cũng không nói gì.

Ở trước bồn rửa tay, hắn đứng dậy, bắt đầu đâm chọc vào mũi chân, ấn một chút dịch rửa tay cho trẻ con, xoa cho Dung Dung:

- Mao Nhung, ta giúp ngươi rửa tay.

Dung Dung ngẩng đầu lên:

- Thứ Thứ, ngươi thật tò mò.

Rất kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái!

Trước bữa cơm tối, giúp Dung Dung rửa tay.

Trong bữa tối, Dung Dung không cẩn thận ném cái thìa xuống đất, đâm không những không chế giễu hắn, mà còn giúp hắn nhặt lên!

Sau bữa tối, hắn còn giúp Dung Dung rửa tay.

Dung Dung khϊếp sợ nhìn Thứ Thứ, miệng hơi mở ra.

Thứ Thứ không tự nhiên nói:

- Làm gì vậy?

Dung Dung chớp chớp mắt:

- Thứ Thứ, có phải ngươi đã làm chuyện xấu hay không?

...

Thứ Thứ duy trì trấn định:

- Không có nha.

Dung Dung suy nghĩ một chút, lập tức xoay người, chạy về ký túc xá, Thứ Thứ đuổi theo đều đuổi không kịp.

Hắn chạy đến bên giường nhỏ của mình, cầm lấy rối Thỏ Con Chắn Đầu giường, nhìn một cái, lại nhìn chăn mền của mình.

Thứ Thứ đuổi theo:

- Mao Nhung, ta không làm hỏng thỏ con, cũng không lăn lộn trên giường của ngươi.

Dung Dung đặt thỏ con xuống, nghiêng đầu, kỳ quái nhìn hắn:

- Kỳ quái gai đâm, ngươi thật kỳ quái.

Thứ Thứ bỗng nhiên có chút thẹn thùng, quay đầu chạy mất.

Chín giờ tối, các bạn nhỏ tắm rửa xong, mang theo các bộ quần áo ngủ, ôm bồn tắm nhỏ, xếp hàng đi vào ký túc xá.

Dung Dung mặc áo ngủ bằng bò, cởi dép lê xuống, đặt chỉnh tề ở bên cạnh giường, sau đó bò lên trên giường.

Hắn ngồi trên giường, hiệu triệu đồng bọn của mình sinh hoạt hợp tác:

- Gia Tử, ngươi ở đâu?

Trong nháy mắt, Phương Húc đi đến bên giường ngủ của hắn, ngồi xuống, cởi giày, lên giường.

Dung Dung nghi hoặc nhìn hắn:

- Gia Tử đâu?

Thứ Thứ chỉ vào mắt của tên đau đầu treo ở đầu giường:

- Ta và Gia Tử ngủ thϊếp, lão sư đã giúp chúng ta đổi chăn đệm.

Ánh mắt Dung Dung sáng lên:

- Có thể đôi giường không?

Thứ Thứ gật đầu:

- Đương nhiên có thể.

Tiểu bằng hữu đôi giường ngủ là chuyện bình thường.

Hôm nay và hắn cãi nhau, chính là không ngủ cùng hắn, ngày mai lại cùng nhau, phải dính ở cùng nhau.

Trước kia lão sư không cho phép bọn họ đôi giường, thậm chí không cho phép bọn họ vào nhà vệ sinh.

Mới tới thì Ôn lão sư và Vương lão sư rất dịu dàng, quy định cho bọn họ mỗi người mỗi tháng hai lần đổi giường. Muốn đổi giường, chỉ cần trước buổi chiều ngày hôm đó nói với lão sư một tiếng là được rồi.

Ừm... Thứ Thứ là lúc ăn cơm tối xong, hắn kéo lấy tiểu áo khoác, nhỏ giọng nói với Lão sư.

Hắn muốn ngủ cùng với Bạch Mao, nếu như Lão sư muốn trừng phạt Bạch Mao thì hắn sẽ lập tức chạy đến giúp.

Dung Dung ôm thỏ con rối, bật một cái ngồi dậy:

- Vậy ta muốn đổi đến Gia Tử bên kia.

Thứ Thứ khϊếp sợ:

- Mao Nhung à?

Dung Dung cười với hắn:

- Trước kia mỗi ngày ta đều ngủ cùng ngươi, ta muốn đôi một cái... khẩu vị...

Dung Dung mới học từ ngữ, khẩu vị. Từ hộp sữa bò ô mai khẩu vị đến trường.

Chỉ có khẩu vị

Thứ Thứ làm hắn theo trở về giường:

- Đi ngủ đi.

Được rồi.

Lúc này, những tiểu bằng hữu khác đều còn chưa lên giường, bên trong ký túc xá vẫn sáng đèn, tiếng bàn tán nhao nhao.

Dung Dung nằm trên giường, hai tay co nhỏ lại, nhỏ giọng hỏi hắn:

- Thứ Thứ, ngươi làm chuyện xấu, đúng không?

Thứ Thứ không tự nhiên nói:

- Ta không làm chuyện xấu.

Dung Dung nhét thỏ con vào trong khe hở lan can giường chiếu:

- Ngươi có thể nói với thỏ con.

Hắn che lỗ tai của mình lại:

- Ta không nghe đâu.

Thứ Thứ con thỏ con tới, áy náy nói với nó:

- Ta không cẩn thận nói ra chuyện của Mao Nhung Nhung và gia gia, Mao Nhung Nhung, thật xin lỗi.

Dung Dung bưng tai, hai tay nhỏ nhắn vỗ vỗ bên tai, có thể nghe thấy tiếng gió vù vù.

- wu—---- wu—----

Dung Dung nở nụ cười ngây ngô.

Thứ Thứ:

- ...

Hắn là một tên đầu đất.