Chương 31: Bệnh tật

- Trên thao trường.

- Thật sao?

Dung Dung và các bằng hữu của hắn ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn thành công.

- Thành gia gia, ngươi muốn mua cơm cho chúng ta à?

- Đúng vậy.

Thành Công Công cười cười:

- Hôm nay gia gia đến nhận lời mời.

- Oa, quá tốt!

Dung Dung cao hứng bay lên:

- Gia gia, Dung Dung thích nhất là trứng tráng của Phiên Gia, ngươi đánh Dung Dung Dung nhiều một chút được không?

Các bằng hữu vội vàng vây lại, cùng gia gia mua cơm tương lai ăn xong liên hệ qua lại.

- Gia gia, ta rất thích ăn đùi gà lớn.

- Ta thích ăn đồ của gia tử.

Thành công công ở giữa bọn nhỏ, có dư sức lực rồi.

- Gia gia chỉ là mua cơm, không phải nấu cơm. Hơn nữa ăn cơm phải cân đối dinh dưỡng, như vậy mới có thể cao lên.

Vệ Bình Dã duỗi ra hai ngón tay, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Dung.

Sao tiểu bệ hạ không khen khốc gia gia đi? khốc gia gia lập tức muốn đi đóng TV.

Dung Dung ngẩng đầu lên cười:

- Vệ gia gia cũng rất khốc, ta sẽ xem TV nghiêm túc, vậy gia gia lúc nào lên TV?

Còn không nhanh như vậy sao, đại khái phải qua mấy tháng.

Mấy tháng?

Mấy tháng là mấy ngày chứ?

Dung Dung vạch lên ngón tay, ừm... Cho là không rõ ràng rồi, quên đi, vậy thì không tính.

Hắn cười nói:

- Vậy gia gia, lúc ngươi lên TV đã nói cho Dung Dung, Dung Dung chuyên xem TV của ngươi.

Tốt lắm, tốt lắm.

Dung Dung nhìn bốn phía, lại hỏi:

- Gia gia, sao Dương gia gia không tới?

Dương gia gia đi theo giáo sư làm việc, nhưng không có ai từng tới.

Ừm.

Dung Dung gật đầu:

- Gia gia cũng phải nghiêm túc làm việc.

Vâng.

Mấy ngày sau.

hoạt động mở cửa ở Cổ Trấn kết thúc, Cổ Trấn biến thành một điểm cảnh sát thường trú.

Các cư dân trên núi Đào Nguyên được mời tham gia hoạt động, vô cùng cảm động đối với trình độ phục hồi và tâm trạng của bộ phận này, cuối cùng quyết định chuyển vào nội thành ở lại.

Trên núi Đào Nguyên còn có rất nhiều kiến trúc cổ đại được bảo tồn đã rất lâu, các bức tranh, điển tịch, giáo sư Trương Quân rất nhanh đang tổ chức một tiểu đội mười mấy người, lên núi bảo vệ.

Trong đó bao gồm cả học trò của hắn, còn có Dương Biện Chương, Dương Thái Phó mà hắn mới quen biết, tình cảm vô cùng tốt.

Dương Biện Chương vẫn là nhân tuyển đầu tiên của lão tổ tông ở sơn tộc Đào Nguyên.

Giáo sư của các trường khác đều còn đang trên đường chạy tới.

Đồng thời, Vệ Bình Dã cũng bởi vì ngoại hình xuất sắc mà bị một đạo diễn nhìn trúng, thu thập đồ vật, chào từ biệt Đỗ Sách Hoa, chuẩn bị tiến vào quay quảng cáo khu Đào Nguyên.

Đỗ Sách Hoa vỗ vỗ vai của hắn:

- Ngươi là ta phát hiện trên đường, ngàn vạn lần đừng làm ta mất mặt.

Ta vĩnh viễn nhớ ngươi.

Vệ Bình Dã gật đầu:

- Nói với ta muốn ta làm ngôi sao lớn, kết quả là làm binh mã tượng...

Đỗ Sách Hoa đẩy hắn:

- Đi thôi, đi thôi, ngươi vẫn là đi mau đi.

Mặc dù nói như vậy, nhưng Đỗ Sách Hoa vẫn căn dặn hắn:

- Đừng ký hợp đồng loạn, ngươi có thời gian thì cạo râu đi, đùa giỡn đường mở ra, không hiểu chuyện thì hỏi nhiều hơn chút, đừng chạm máy móc loạn.

Biết, biết rồi.

Lúc này, hắn cũng thuận lợi thông qua được phỏng vấn và kiểm tra sức khoẻ của viện Phúc Lợi, đeo tạp dề quen thuộc của mình, đẩy xe lăn nhỏ mua cơm cho bằng hữu nhỏ.

Từ khi thành công, Dung Dung cũng thay đổi thói quen lười biếng.

Thành gia gia, ta không ngủ được buổi trưa, ta muốn Thành gia gia vỗ vai.

Thành gia gia, ta không muốn tự mình tắm rửa, ta muốn để cho ngươi giúp ta xoa tóc, ngươi xoa đến tương đối dễ chịu.

Thành gia gia, ta không mặc quần áo phục vụ, mặc quần áo phục vụ rất phiền phức, cổ áo sẽ luôn luôn kẹp lại lỗ tai.

Thành Công Công vô cùng đau lòng, nhưng vẫn từ chối hắn.

Tiểu bệ hạ, viện Phúc Lợi có quy tắc của viện Phúc Lợi, ngươi có thể để lão sư giúp ngươi, gia gia là mua cơm, không thể tiến ký túc xá.

Dung Dung mất đi mộng tưởng, biến thành một tiểu đồ đệ lười nhác:

- Ô... Đừng, ta muốn gia gia...

Thành công công thực sự là rất dịu dàng, rất biết đối phó với tiểu hài, Dung Dung thật sự là rất ỷ lại hắn.

Nhưng thành công công không tắm rửa giúp hắn, cũng không giúp hắn mặc quần áo.

Chỗ tốt duy nhất là thành công sẽ mua cơm cho hắn.

Tiểu bệ hạ, lại ăn một chút.

Cảm ơn gia gia, Dung Dung ăn không nổi, nấc

Đến từ gia gia.

Sau khi hắn thành công nhận chức thì đang ở trong ký túc xá nhân viên viện Phúc Lợi.

Ký túc xá Thành Công vừa mở ra đã rất đơn giản, chỉ có một giường đơn, một TV, một tủ quần áo.

Thu thập hành lý xong, hắn chậm rãi đi đến gần mặt đất, một chậu hoa mặt trời nhỏ được đặt ở trên bệ cửa sổ, một bức màn cửa màu lam nhạt mà người khác tặng hắn, một con cá vàng nhỏ.

Dung Dung và các bằng hữu đặc biệt thích tới đây chơi, vây quanh ở bên cạnh hoa mặt trời nhỏ, nghiêm túc ngắm cánh hoa của nó.

Lão sư vốn không hy vọng bọn họ sẽ đến đây, như vậy sẽ không tốt.

Nhưng ngẫm lại, bọn nhỏ vẫn cần phải tiếp xúc với đại nhân khác, cũng chỉ cần bọn nhỏ đi chơi, chỉ cần có lão sư ở đây là được.

Sáng sớm hôm nay, Dung Dung dán mặt vào bên cạnh hồ cá, nhìn Tiểu Kim Ngư mập mạp một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, thừa dịp Lão sư không chú ý, chạy tới, xé vạt áo thành từng mảnh.

Thành công công cúi đầu, ngồi xổm xuống:

- Tiểu bệ hạ làm sao vậy?

Dung Dung nhỏ giọng hỏi:

- Thành gia gia, Vệ gia gia và Dương gia gia hiện tại đang làm gì?

- Vệ gia gia và Dương gia gia đang làm việc.

Vậy chúng ta có thể gặp bọn họ không?

Tiểu bệ hạ muốn hai gia gia rồi à?

Ừm.

Dung Dung nghiêm túc gật đầu:

- Ta đã mười ngày không nhìn thấy Vệ gia gia và Dương gia gia.

Sau mười phút, Dung Dung chính thức không ra ngoài nữa.

Cho nên mười ngày là thời gian Dung Dung có thể nhẫn nại, xa cách gia gia lâu nhất.

Hắn muốn đám gia gia.

Thành công công suy nghĩ một chút:

- Vậy chúng ta gọi điện thoại cho gia gia. Hiện tại Vệ gia gia đang quay TV, nói không chừng đang ở trên đó, nếu như gọi điện thoại cho Vệ gia gia, có thể sẽ bị nhiễu đến quay phim.

Dung Dung chớp chớp mắt:

- Vậy chúng ta gọi cho Dương gia gia.

- Dương gia gia à...

Thành công công suy nghĩ một chút, lúc này có lẽ là thời gian Dương Thái Phó nghỉ ngơi, hắn nhìn về phía tiểu bệ hạ:

- Lão nô kia thử một chút, tiểu bệ hạ chờ một chút.

Dung Dung gật đầu:

- Ừm.

Thành công công đi đến một nơi hẻo lánh, lấy ra điện thoại, gọi qua điện thoại.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối.

Lúc này, trên núi Đào Nguyên, Dương Biện Chương đang ngồi trong chòi hóng mát.

Hắn ngồi ở trước bàn, kéo ống tay áo lên, trên vai có một chiếc khăn lông trắng, dùng để lau mồ hôi, tránh mồ hôi nhỏ xuống trên mặt, làm bẩn cổ tịch trước mặt.

Vì thuận tiện, hắn ghim tóc, ngay cả râu dê trên cằm cũng dùng một cục nhỏ màu đen tẩy gân ghim lên.

Một học trò ở bên cạnh vừa giúp hắn đánh xuống tay, cầm quạt hương bồ, giúp hắn quạt một cái gió, đuổi muỗi trên núi đi.

Điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên, Dương Biện Chương lập tức lấy bao tay xuống, nhận điện thoại.

Bên kia truyền đến giọng nói của Thành Công Công:

- Dương Thái Phó, tiểu bệ hạ nói muốn gọi điện thoại cho ngài, Thái Phó hiện tại có thuận tiện không?

Dương Biện Chương cười một tiếng:

- Thuận tiện, ngươi để cho tiểu bệ hạ nhận điện thoại đi.

Hắn chỉ một cái cổ tịch trên bàn, để cho học trò thu hồi đồ vật đến, còn mình thì ôn tồn nói với đầu dây bên kia:

- Là tiểu bệ hạ sao?

Dung Dung hai tay bưng lấy điện thoại:

- Này này... Dương gia gia, ta là Dung Dung...

Tiểu bệ hạ, ta là Dương gia gia.

Chỉ là nghe thấy giọng nói của gia gia, Dung Dung đang rất cao hứng, không nhịn được cười lên tiếng, lại phục phục một lần nữa:

- Gia gia, ta là Dung Dung nha.

- Là Dung Dung à?

Dương Biện Chương cười một tiếng:

- Hiện tại Dung Dung đang làm gì vậy?

Dung Dung quay người lại:

- Dung Dung đang gọi điện thoại cho Dương gia gia.

- À, đang gọi điện thoại à?

- Đúng vậy, gia gia đang làm gì vậy?

- Gia gia đang đọc sách.

- Gia gia đang đọc sách gì vậy?

- Ừm... Gia gia đang xem sách trước kia, chính là nói về câu chuyện của Dung Dung.

Cũng chính là lịch sử sao chép sách vở đời sau, nhưng lịch sử di dân ở sơn Cổ Lương của Đào Nguyên vẫn còn lưu giữ, và hiện tại lịch sử được ghi lại rất không giống nhau, cũng rất có tác dụng đối với việc nghiên cứu học thuật.

Dung Dung nghi hoặc hỏi:

- Câu chuyện của Dung Dung?

- Đúng vậy, tiểu nhân chờ Dung Dung còn có câu chuyện của các tổ tiên, lịch đại hoàng đế, gia gia, thái gia gia.

- Hoàng đế?

- Ừm, chính là hoàng đế.

...

Ngữ khí của Dung Dung bỗng nhiên không cao hứng nữa.

Dương Biện Chương phát hiện, hỏi:

- Tiểu bệ hạ làm sao vậy?

- Không sao, không có gì.

Dung Dung lắc đầu:

- Vậy gia gia ngươi phải làm việc cho thật tốt, nếu bị lão sư phát hiện thì.

Dương Biện Chương chỉ cho rằng hắn sợ bị lão sư phát hiện, liền nói:

- Được rồi, vậy thì nhanh đưa điện thoại cho Thành gia gia đi.

Ừm.

Cơ nắm đấm của Dung Dung còn thành công, buông mắt ra, biểu lộ khóc khóc.

Thành Công Công nghi hoặc hỏi:

- Tiểu bệ hạ làm sao vậy?

Dung Dung thật sự nói:

- Thành gia gia, hoàng đế đều là kẻ xấu, đúng không?

Thành công công xuống ý thức phải phân loại thảo luận:

- Đó là đương nhiên không phải, hoàng đế có tốt có xấu, không phải tất cả hoàng đế đều là kẻ xấu, Dung Dung tiểu bệ hạ cũng là một hoàng đế, nhưng tiểu bệ hạ vừa đáng yêu lại vừa dũng cảm.

Dung Dung nghiêm túc nói:

- Ngoại trừ Dung Dung ra thì những hoàng đế khác đều là kẻ xấu.

Sao vậy?

- Bọn họ đều là kẻ xấu, đưa ta vào trong đạo quán, Dương gia gia vậy mà còn xem sách của bọn họ, Dương gia gia làm việc chính là cái này...

Dung Dung hít sâu mấy hơi, bộ ngực nhỏ tức giận đến mức phập phồng nằm xuống.

Hắn giậm chân một cái:

- Ta tức giận rồi!

Thành công phản ứng lại, ôm lấy hắn, vỗ vỗ sau lưng hắn:

- Dương gia gia làm việc không phải như vậy, tiểu bệ hạ hiểu lầm rồi.

Chính là như vậy.

Dung Dung tức giận phình lên:

- Dương gia gia muốn gặp hoàng đế, gặp ta là tốt rồi, không cho phép gặp kẻ xấu!

Được rồi được rồi, Thành gia gia nói với hắn, Thành gia gia gia giúp tiểu bệ hạ truyền đạt thánh chỉ, Dương gia gia không cho phép nhìn kẻ xấu.

Thành công dụ hắn một hồi, Dung Dung và các bằng hữu đang muốn trở về ăn cơm.

Hôm nay thực đơn Phúc Lợi Viện: Sài cảo củ cải, canh thịt viên.

Thành công nấu cơm cho các bằng hữu nhỏ, sau đó gọi điện thoại cho Dương Biện Chương.

Tiểu bệ hạ tức giận rồi.

Sao vậy?

Thành công công nói:

- Truyền thánh chỉ của bệ hạ, không cho phép ngươi tiếp tục nghiên cứu kẻ xấu Hoàng Đế.

Dương Biện Chương cười một tiếng:

- Đến cùng là sao? Ngươi nói đi.

Bởi vì Thái Phó nghiên cứu Hoàng Đế. Tiểu bệ hạ cảm thấy Hoàng Đế đều là kẻ xấu, không cho ngươi nghiên cứu, chỉ để cho ngươi nghiên cứu hắn. Mới vừa rồi náo loạn một trận khó chịu, giữa trưa ăn trứng tráng Phiên Gia, rất nhiều.

Làm sao...

Dương Biện Chương dừng lại, rất nhanh đã phản ứng lại.

Tiểu bệ hạ đại khái là không biết nói phân loại thảo luận gì, hắn chỉ biết nói hoàng đế đưa hắn và Thứ Thứ vào đạo quan, không cho bọn hắn ăn, không cho bọn hắn mặc.

Cho nên Dung Dung và Thứ Thứ đều nhất trí chán ghét hoàng đế, hơn nữa Thứ Thứ càng tiến thêm một bước, hắn ghét tất cả đại nhân.

Dương Biện Chương suy nghĩ một chút:

- Vậy ngươi giúp ta an ủi tiểu bệ hạ, nói ta đang nghiên cứu hắn. Qua mấy ngày ta xem có thê trở về một chuyến hay không, ta đi qua... thỉnh tội với tiểu bệ hạ.

Vâng, thưa sư tôn.

Thành Công Công cười cười:

- Không sao, tiểu bệ hạ không biết mang thù, Thái Phó cũng không cần lo lắng cho lắm.

Ta biết rồi.

Dương Biện Chương dừng một chút, lại hỏi:

- Ngươi gần đây vẫn ổn chứ? Làm việc ở Phúc Lợi Viện cũng coi như thuận lợi sao?

Thành Công Công gật đầu:

- Ừm, rất thuận lợi.

Vậy là tốt rồi. Ngươi và Vệ Bình Dã, hắn không mặt không lưỡi, đến đâu cũng lẫn vào, ta không lo lắng, da mặt của ngươi mỏng, sợ ngươi không quen.

Ta không sao, rất quen thuộc, bên này rất tốt, cũng rất an toàn.

Vâng, thưa sư tôn.

cúp điện thoại, các bạn nhỏ cũng vừa vặn ăn xong cơm.

Thành công công đứng lên, đeo tạp dề, chuẩn bị đẩy xe lăn nhỏ đi nhận đồ ăn.

Thời gian nghỉ trưa của các bạn nhỏ.

Dung Dung và Thứ Thứ thuần thục cởi giày xuống, bò đến trên giường, đắp kín chăn nhỏ.

Dung Dung ôm thỏ con, vượt qua người, đối mặt với Thứ Thứ.

Hắn muốn xác nhận với Thứ Thứ một chút, tìm kiếm sự đồng ý:

- Thứ nhất, hoàng đế đều là kẻ xấu, đúng không?

Vâng.

Thứ Thứ dùng sức gật đầu:

- Ngoại trừ ngươi.

Đúng vậy, chính là như vậy.

Dung Dung ôm chặt thỏ con, hừ, hỏng Hoàng Đế, có chút hỏng Dương gia gia, nghiên cứu hỏng Hoàng Đế rồi.

Tức giận à!

Dung Dung nhắm mắt lại, rầu rĩ không vui ngủ thϊếp đi.

Hắn mơ thấy một giấc mơ.

Trong đạo quán, một hoàng đế vừa già vừa xấu ngồi ở trên cao, một Dung Dung nho nhỏ và Thứ Thứ ngồi xổm trước mặt hắn.

Lão Hoàng Đế vung tay lên, lớn tiếng nói:

- nấu hai cái sủi cảo củ cải của bọn hắn cho ta!

Thế là một đám đạo sĩ nhào tới, bắt lấy Dung Dung và Thứ Thứ, đặt hai người bọn hắn vào trong chảo nóng, giống như tắm rửa, Dung Dung và Thứ Thứ còn đang bơi trong đó, nhẹ nhàng đi qua đi lại.

Qua một hồi, một đạo sĩ nắm lấy Dung Dung, lớn tiếng bẩm báo:

- Hoàng thượng, cái bánh ngọt nhỏ này hắn đã lộ tẩy rồi!

Vẻ mặt lão Hoàng Đế dữ tợn kinh khủng.

- Vậy thì làm hắn thành sủi cảo cho ta!

Vâng!

chảo dầu sôi sùng sục bốc khói, bánh nướng của Dung Dung điểm chân, trượt trên mặt đất, nướng không được, nóng đến không chịu nổi.

Ác mộng làm Dung Dung nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại, dùng sức đạp chân:

- Ta không muốn biến thành sủi cảo! Thứ Thứ! Cứu mạng! Kẻ xấu, đi ra! Ô ô ô...

Lúc này, các bằng hữu đều bị hắn đánh thức, Thứ Thứ bò lên đến, nắm chặt hắn một cái, kéo hắn tỉnh lại.

Dung Dung mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Các bằng hữu đều vây quanh bên giường của hắn, quan tâm hỏi:

- Dung Dung, ngươi làm sao vậy?

Dung Dung hơi há cái miệng nhỏ ra, còn chưa kịp hồi thần thì hắn đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, vô cùng kịch liệt của mình, giống như sét đánh ở trong tai hắn.

Thứ Thứ sờ sờ trán của hắn, sờ đến một tay mồ hôi:

- Ngươi mơ thấy ác mộng à?

Ừm.

Dung Dung gật đầu.

Hắn nghe được lời của Hoàng Đế, hôm nay giữa trưa lại ăn sủi cảo củ cải, lúc nằm mơ cũng cùng lúc mơ thấy hai thứ này.

Thật sự là rất đáng sợ.

Các bằng hữu đỡ Dung Dung từ trên giường chiếu dậy:

- Dung Dung, ngươi ra ngoài đổ nhiều mồ hôi thật đấy.

Đương nhiên, sủi cảo nhỏ cũng đã nấu, đương nhiên nóng đến mức đổ mồ hôi.

Dung Dung lắc đầu:

- Ta không sao, muốn rời giường không? Chúng ta đi ăn chút tâm tình đi.

Vâng, thưa sư tôn.

Hắn đã nói mình không sao, các bằng hữu cũng tản ra, đi làm chuyện của mình.

Thứ Thứ không để tâm nhìn Dung Dung một chút, nhỏ giọng hỏi hắn:

- Ngươi mơ gì vậy? Có mơ thấy hoàng đế không?

Ừm.

Dung Dung gật đầu:

- Ta mơ thấy chúng ta bị hoàng đế nấu.

nấu?

Thứ Thứ nhíu mày:

- Không sao, không phải thật sự, nhanh rời giường đi.

Ừm.

Dung Dung bò lên, muốn mặc lên tiểu áo khoác của mình.

Thứ Thứ cầm lấy khăn treo ở đầu giường làm cái gì?

- Ngươi lau mồ hôi trước đi, nếu không sẽ xảy ra bệnh.

Lúc này, Thứ Thứ ở trong đạo quán sinh hoạt đã tổng kết ra kinh nghiệm sinh hoạt.

Nếu như đổ mồ hôi không lau, đang đi ra ngoài chơi thì nhất định sẽ xảy ra bệnh.

Dung Dung nhận lấy khăn lông nhỏ, lau mặt trước, sau đó duỗi dài tay ngắn, kết quả căn bản không đủ để che sau lưng mình.

Cầu mong thứ gì khác trợ giúp Thứ Thứ.

- Thứ Thứ, giúp ta một tay.

Thứ Thứ xẹp miệng, nhận lấy khăn mặt, lau giúp hắn:

- Ngươi là tiểu đầu đất.

Dung Dung xoa xoa con mắt:

- Cảm ơn Thứ Thứ.

Hai mươi phút sau, bọn họ mặc quần áo, xếp hàng đi ăn điểm tâm.

Các bằng hữu nhìn Dung Dung, phát hiện có gì đó không đúng:

- Dung Dung, mặt ngươi thật sự là đỏ à, ngươi sinh bệnh sao?

Dung Dung, ngươi thật kỳ quái, vừa rồi mặt ngươi còn rất trắng, hiện tại bỗng nhiên đang biến thành màu đỏ.

Dung Dung sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình, lắc đầu:

- Ta không biết nói.

Sư phụ của hắn cũng sang đây xem một chút, sờ trán của hắn:

- Đi ăn trước đi, lão sư đi tính toán nhiệt độ.

Vâng, thưa sư tôn.

Trong phòng học, Dung Dung đang cầm bánh đậu bao to đùng của tên mập, cô giáo ngồi xổm trước mặt hắn, quăng quăng nhiệt độ lên, sau đó nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của hắn, nhét nhiệt độ kế vào trong ổ của hắn.

Dung Dung, phải tính toán theo nhiệt độ, không thể để rơi ra ngoài.

Dung Dung gật đầu, chỉ dùng một tay cầm lấy bánh đậu bao, một tay khác thì kẹp lấy nhiệt độ kế:

- Vâng, thưa sư tôn.

Lão sư Ôn nhìn đồng hồ một chút, sau đó sờ sờ trán của hắn.

Ai, Tiểu Khả Yêu.

Hiện tại đang mặc theo mùa, sức chống cự của tiểu hài tử rất kém, rất dễ bị cảm mạo.

Năm phút sau.

Lão sư Ôn đưa nhiệt kế ra, giơ lên xem một chút:

- Có một chút phát sốt: Dung Dung, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Sẽ không chóng đầu à?

Dung Dung lắc đầu:

- Không, không sai.

Vậy ngươi sẽ chảy nước mũi sao? yết hầu sẽ không biết ngứa à?

Dung Dung dừng lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Bây giờ lại có người gật đầu ngất ngây.

Đừng dùng sức lắc đầu như vậy.

Lão sư Ôn suy nghĩ một chút, hỏi thì hỏi không rõ ràng rồi, hắn mới ba tuổi, không nói rõ cảm giác của mình, vì bảo hiểm, vẫn là dẫn hắn đi phòng y tế một chuyến là được rồi.

Hạ Thiên quyết định, Ôn lão sư sờ sờ đầu của hắn:

- Chờ Dung Dung ăn xong bánh đậu bao, lão sư sẽ mang ngươi đi đến phòng y tế một chuyến.

Dung Dung còn chưa đi qua phòng y tế, nàng đã sợ gần hết phần nhỏ nhất là tiêm và uống thuốc cũng không có cảm giác.

Hắn ngoan ngoãn gật đầu, ăn một miếng bánh đậu bao lớn.

Hắn rất ngoan, so với đám trẻ sinh bệnh chết sống không chịu đi phòng y tế thì nhất định phải xuất động mấy đứa bảo an toàn viện đuổi bắt trẻ nhỏ ngoan hơn nhiều.

Trong viện phúc lợi có phòng y tế chuyên môn phân phối, chuyên xem khoa nhi.

Dung Dung đứng ở trước mặt a di bác sĩ quần áo trắng, mở miệng:

- A...

Bác sĩ a di nhìn miệng của hắn, lại dùng máy nghe bệnh nghe một chút bộ ngực của hắn, sau đó chẩn bệnh:

- Cảm mạo, trước tiên mở ra chút dược liệu, ban đêm lại nhìn xem, nếu như ban đêm còn phát sốt thì có thể qua được.

Dung Dung rất nhanh đã bắt được chữ đặc biệt nhất:

- Chỉ?

Sư phụ của hắn ôm lấy hắn, bịt tai của hắn lại:

- Không sao, không sao, không chỉ.

Vừa rồi ăn điểm tâm sao? Vậy bây giờ uống thuốc?

Có thể, nhưng

Bác sĩ a di đối phó với tiểu hài tử rất có kinh nghiệm, nàng trộn viên thuốc và sữa bò vào cùng một chỗ, trước cho Dung Dung ăn một mảnh sữa bò:

- ngon không?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Dung lộ ra một nụ cười:

- ngon.

Được, vậy thì lại một mảnh, phải nhanh chóng nuốt vào đi.

Vâng, thưa sư tôn.

Lúc này, hắn đang đổi viên thuốc, bác sĩ a di nhét viên thuốc vào trong miệng hắn, sau đó cho hắn uống nước.

Dung Dung còn chưa ăn đến cay đắng đã nuốt viên đan dược kia vào.

Oa, ngươi thật kiên cường.

sữa bò cùng với đan dược giao thế, Dung Dung ăn xong toàn bộ đan dược, sau đó được lão sư mang về bên các bằng hữu.

Bọn họ đang chơi đùa trên thao trường.

Dung Dung uể oải, không còn chút sức lực nào, lão sư để hắn nghỉ ngơi ở trên bậc thang một hồi.

Thứ Thứ và một đám bằng hữu chạy tới:

- Dung Dung, ngươi không sao chứ?

Dung Dung lắc đầu:

- Không sao, lão sư nói ta uống thuốc, rất nhanh sẽ xong thôi.

Thứ Sáu ngồi xuống bên cạnh hắn, sờ trán hắn:

- Gia gia của ngươi vừa rồi đến hỏi ngươi.

Là Thành gia gia sao?

Ừm, hắn thấy ngươi không ở đây, đang hỏi chúng ta, chúng ta nói ngươi sinh bệnh.

Dung Dung vốn rất kiên cường, nhưng nghĩ đến gia gia, lại không kiên cường.

Cảm giác sinh bệnh khó chịu, cảm giác như gặp ác mộng, làm cho đôi mắt Dung Dung đỏ lên.

Hu hu hu, hắn rất muốn gia gia, ngay cả Dương gia gia đang nghiên cứu kẻ xấu cũng có chút suy nghĩ.

Hắn là một tiểu hài yếu ớt, hắn không có một chút kiên cường nào.

Đêm hôm đó, lão sư không để Dung Dung và các bằng hữu nhỏ cùng nhau ngủ, sợ hắn lây bệnh cho các bằng hữu khác, cũng sợ các bằng hữu nhỏ ngủ quên, Dung Dung gặp chuyện không may, bọn họ sẽ không nói.

Cho nên Ôn lão sư mới mang giường nhỏ của Dung Dung đến bên cạnh giường của mình, dẫn hắn đi ngủ cùng.

Lúc nửa đêm, Dung Dung lại gặp ác mộng.

Đừng. Hoàng đế... Gia gia, ta muốn gia gia...

Sư phụ của hắn bị hắn đánh thức, sờ lên trán của hắn, hắn lại đổ một thân mồ hôi.

Dung Dung khuôn mặt đỏ ửng, mồ hôi chảy ra, tóc dính trên trán, nhìn ba ba đáng thương thật đáng thương.

Sư phụ của hắn đã ôm hắn đến đây, giúp hắn lau mồ hôi trên người, sau đó lấy một tấm thảm nhỏ bọc hắn lại, đưa đến phòng y tế.

Vị bác sĩ của y tế thất chuẩn bị châm lửa cho hắn.

Bởi vì Dung Dung luôn hô hào Muốn gia gia, Ôn lão sư suy nghĩ một chút, để đồng sự đi thông tri một tiếng thành công, còn chuẩn bị gọi điện thoại cho Dương Biện Chương và Vệ Bình Dã.

Thành công công rất nhanh đã chạy tới, dẫn dắt các loại đồ dùng cần thiết cho trẻ nhỏ sinh bệnh.

Hắn nhận lấy Dung Dung từ trong tay của lão sư, dùng khăn tay mềm mại lau mồ hôi cho hắn.

Hắn hỏi Ôn lão sư:

- Hai gia gia khác đều đã đến rồi, có thê để cho bọn họ cũng đi vào hay không?

Sư phụ của hắn khϊếp sợ:

- Bọn họ đã vội vàng trở về rồi à?

Ta đã gọi điện thoại cho bọn họ từ buổi chiều, bọn họ đã trở về rồi.

Được rồi, vậy để ta bảo vệ thả bọn họ vào.

Sau mấy phút, Dương Biện Chương và Vệ Bình Dã phong trần mệt mỏi đã đến.

Hai người bọn họ vừa nghe nói tiểu bệ hạ sinh bệnh, đều đồng ý phá hủy, một từ trên núi trở về, một từ Studio, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.

Dù sao thì ở cổ đại, gió lạnh nho nhỏ chính là có thể gϊếŧ người.

Vệ Bình Dã chà xát tay, đau lòng ôm lấy Dung Dung:

- Ai nha, cục cưng của gia gia, đau lòng chết gia gia rồi.

Dung Dung còn đang nói chuyện hoang đường, ngữ khí suy yếu:

- Đừng Hoàng Đế... Hoàng Đế là kẻ xấu...

Được rồi, đừng hoàng đế, đừng hoàng đế.

Vệ Bình Dã dỗ dành hắn:

- Gia gia đã chém chết Cẩu Hoàng Đế...

Hắn bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, ý thức được nhìn Dương Biện Chương một chút.

Dương Biện Chương cũng cẩn thận lau tay, mới chuẩn bị nhìn tiểu bệ hạ, giống như không nghe thấy lời của hắn.

Vệ Bình Dã thu hồi ánh mắt, tiếp tục cười cười, thấp giọng dỗ dành hắn:

- Gia gia đuổi chó hoàng đế chạy trốn, gia gia là đại tướng quân hộ quốc, Dung Dung không sợ, không sợ.