Chương 32: Dưỡng Bệnh

rạng sáng, trong phòng y tế phúc lợi của tiểu mầm non trong phúc lợi viện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Dung đỏ bừng, nằm sấp vào trong lòng Vệ Bình Dã, đáng thương cho ba ba.

Vụ án Vệ Bình lấy lòng Dung Dung, tiến sĩ nhanh chóng xốc lên cái áo khoác của hắn, cho hắn một châm rắm.

Dung Dung có chút đau, giậm chân một cái.

Dương Biện Chương và Thành Công Công vội vàng hỗ trợ đè lại chân ngắn của Dung Dung.

A di tiến sĩ châm xong:

- Được rồi, trở về nghỉ ngơi một chút, sáng mai có lẽ sẽ không có chuyện gì nữa, có một loại thuốc qua ba canh giờ lại ăn một lần, ta đã viết xong, còn nhớ cho hắn ăn.

Vâng, cảm ơn ngài.

Dương Biện Chương kéo cái áo khoác nhỏ của Dung Dung xuống, sau đó nhìn về phía Ôn lão sư:

- Hôm nay thật sự là làm phiền ngài.

Đừng nóng vội.

Ôn lão sư nhìn thấy bộ dáng ba người bọn hắn đều khẩn trương, lại nhìn Dung Dung.

Dung Dung ôm chặt cổ Vệ Bình Dã, không chịu tách ra với hắn.

Lão sư Ôn suy nghĩ một chút:

- Vậy nếu không... Tối nay Dung Dung chính và Thành tiên sinh đi ký túc xá trường công ngủ, các ngươi cũng đi lên, ta sẽ đẩy giường nhỏ của Dung Dung ra.

Được rồi, lão sư cũng mau trở về nghỉ ngơi đi, Dung Dung giao cho chúng ta chiếu cố là tốt rồi.

Trong ký túc xá, giường nhỏ của Dung Dung được đặt ở bên cạnh giường lớn.

Châm một châm, Dung Dung vẻ mặt nghiêm túc, hô hấp cũng đều đặn lớn lên, hắn nằm trên giường nhỏ, phủ kín thảm nhỏ, ngủ rất an ổn.

Vệ Bình Dã vỗ vỗ Dung Dung, dỗ dành hắn đi ngủ. Thành công công ngồi ở bên cạnh, vắt khô khăn tay nhỏ, lau lên trán hắn.

Dương Biện Chương thì ngồi xa một chút, cẩn thận xem bệnh án và dược liệu của Dung Dung, phân loại dược liệu mà hắn muốn uống cất kỹ.

Dương Biện Chương cất kỹ bệnh án, nhẹ nhàng hỏi:

- Có lẽ đừng vội, hiện tại tiểu bệ hạ có hạ sốt không?

Thành công đáp một tiếng:

- Thật nhiều.

Dương Biện Chương đi qua nhìn một chút:

- Lúc này trách ta, là ta quá không cẩn thận, ta không ngờ...

Không ngờ hoàng đế có thể doạ bệ hạ thành như vậy, hắn vốn cho rằng...

Thôi, là hắn đã doạ sợ tiểu bệ hạ.

Dương Biện Chương hít khẩu khí, nói với Thành Công Công:

- Ngươi đi ngủ trước đi, sáng mai còn phải làm việc.

Hai vị đại nhân không ngủ, sao ta có thể nghỉ ngơi được? Chịu đựng một đêm cũng không sao, ngược lại là hai vị đại nhân, sốt ruột vội vã trở về, nhất định mệt mỏi.

Không sao, không sao.

Dung Dung ngủ không yên ổn, cứ mười lăm phút lại thành công rút khăn tay cho hắn, Dương Biện Chương giúp hắn đánh ra tay một chút.

Vệ Bình Dã ôm cánh tay, ngồi trên ghế sô pha, quay đầu nhìn bên này, muốn nói lại dừng.

Không lâu sau, Dung Dung lại gặp ác mộng, Vệ Bình Dã lập tức đứng lên, nhanh chóng tiến lên ôm hắn tới.

Không sao không sao, Vệ gia gia ở đây, Vệ gia gia là Đại tướng quân, Vệ gia gia đuổi hết toàn bộ hoàng đế đi, đuổi toàn bộ đi.

Nửa đêm, Dung Dung lại ăn một lần thuốc, cuối cùng cũng an ổn một chút, không còn nằm mơ nữa.

Sáng sớm, ánh nắng từ trong gian phòng đi vào.

Thành công công đi quán cơm chuẩn bị điểm tâm hôm nay cho các tiểu bằng hữu khác.

Vệ Bình Dã và Dương Biện Chương, hai người chia nhau ngồi ở hai bên ghế sô pha, đều ôm tay, nhắm mắt dưỡng thần, vừa có động tĩnh nhìn xem.

Một đêm trên ngựa hoang loạn lạc, Dung Dung đã ngủ rất nhiều, lúc này ngủ rất ngon.

Bỗng nhiên, Vệ Bình Dã mở mắt ra, quay đầu nhìn Dương Biện Chương, suy nghĩ một chút, hô một tiếng:

- Ai nha, Dương Thái Phó.

Dương Biện Chương quay đầu lại:

- Có chuyện gì?

Sau này ngươi đừng nói gì ở trước mặt tiểu bệ hạ.

Ta biết rồi.

Ừm.

Vệ Bình Dã gật đầu, dừng một chút, còn nói:

- Hoàng đế đều là kẻ xấu.

Dương Biện Chương không hiểu gì, Vệ Bình Dã bổ sung:

- Ở chỗ tiểu bệ hạ, hoàng đế đều là kẻ xấu.

Dương Biện Chương hít một hơi:

- Ta không ngờ tiểu bệ hạ lại sợ hãi như thế, lần này là ta suy nghĩ không chu toàn, lúc trước xem giảng đường lịch sử, tiểu bệ hạ nhìn thấy rất tốt, ta cho rằng...

Thôi.

Dương Biện Chương gật đầu:

- Ta biết rồi, lần sau sẽ không nhắc lại nữa.

Vệ Bình Dã bĩu môi:

- Chính là hoàng đế kia, không chỉ là đối với Dung Dung, mà đối với chúng ta thì lúc đầu cũng không tính là thứ tốt.

Lão Hoàng Đế hoang da^ʍ vô đạo, mặc người duy thân, cả ngày không phải bị giáng chức thì chính là bị giáng chức.

Bởi vì Vệ Bình Dã đánh thắng trận, cho nên mới quát hắn trở về, bởi vì Dương Biện Chương góp lời hắn không nghe lời, cho nên mới cách chức hắn.

Bởi vì những đạo sĩ kia nói Dung Dung sẽ theo hắn, Dung Dung vừa mới sinh ra đã bị hắn đưa đến đạo quán thanh tẩy.

Hắn giày vò đến mức muốn mất nước, lại còn nhận Dung Dung từ trong đạo quán ra, để hắn làm hoàng đế, để hai phụ tá văn thần võ tướng bị hắn đánh giáng chức, còn mình dẫn dắt đại đội nhân mã chạy trốn, cũng làm hắn mệt mỏi muốn đi ra ngoài.

Nếu không phải trời không tuyệt đường người, trận đại hỏa kia ở tẩm cung của hoàng đế, chỉ sợ bọn họ đều đã bị thiêu chết ở đâu rồi.

Vệ Bình Dã nhớ tới những chuyện này, hàm răng nghiến chặt.

Lúc này, Dung Dung trên giường nhỏ đã tỉnh lại.

Hắn giậm chân một cái, nhỏ giọng hô một tiếng: Không xong rồi.

Vệ Bình Dã và Dương Biện Chương nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, nhanh chân tiến lên.

Tiểu bệ hạ? Không sao, gia gia ở đây.

Dung Dung mê mẩn, chớp chớp mắt:

- Gia gia?

Ai da...

Vệ Bình Dã ôm lấy hắn, dùng ngón cái lau lên mí mắt của hắn:

- Hiện tại cảm giác của Dung Dung thế nào? Đầu còn choáng hay không?

Dung Dung nghiêm túc cảm thụ một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không, không sai.

Vậy là tốt rồi, còn có chỗ nào không dễ chịu không? Có đói bụng không? Có muốn ăn điểm tâm hay không? Hay là ngủ tiếp một lát nữa đây?

Gia gia, ta lại có chút choáng rồi.

Vệ Bình Dã kinh hãi thất sắc:

- Hả?

Ngươi hỏi quá nhiều vấn đề, hỏi hết câu này đến câu khác.

Dương Biện Chương đẩy hắn ra, tiếp nhận Dung Dung:

- Tiểu bệ hạ còn có chỗ nào không dễ chịu không?

Dung Dung sờ trán của mình, lại sờ bụng của mình, cuối cùng sờ sờ cái ót của mình:

- Gia gia, mông của ta đau rồi.

À, đó là tiểu bệ hạ mới chỉ vào buổi tối ngày hôm qua, tiểu bệ hạ còn nhớ không?

Không nhớ nữa.

Không sao, hiện tại tiểu bệ hạ có đói bụng không? Có muốn ăn cơm hay không?

Dung Dung lại sờ sờ bụng nhỏ của mình:

- Đói bụng rồi.

Vâng, thưa sư tôn.

Có khí lực thì ăn cơm là tốt rồi.

Dung Dung ngồi trên ghế sô pha, hai gia gia lấy ra một cái chén nhỏ và răng nhỏ gõ gõ, đánh răng cho hắn.

Dung Dung mở cái miệng nhỏ nhắn ra:

- A...

Quét xong răng, Vệ Bình Dã cầm khăn lông nhỏ, lau mặt của hắn một cái.

rửa mặt xong, Dung Dung đắp khăn nước miếng ngồi xuống ở phía trước bàn.

Dương Biện Chương lấy ra một bát nhỏ, mở ra đồ ăn giữ ấm, múc một chút cháo rau xanh gà, rồi đưa tới trước mặt Dung Dung.

cháo là do thành công sáng sớm đi làm, để phòng Dung Dung đói bụng, muốn ăn thứ gì đó.

Tiểu bệ hạ ăn điểm tâm đi.

Dung Dung nắm thìa, cái miệng nhỏ uống cháo:

- Gia gia cũng ăn rồi.

Được, gia gia cũng ăn.

Dương Biện Chương và Vệ Bình Dã cũng lấy một chút đồ ăn từ trong đồ ăn, cùng nhau ăn với hắn.

Gia gia là đến thăm ta sao?

Đúng vậy, gia gia là đến đây đặc biệt.

Dung Dung ăn mấy miếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nhắc nhở Dương Biện Chương:

- Dương gia gia, ta còn đang tức giận đây.

Hắn nói xong lời này, động tác rõ ràng xoay chuyển đầu:

- Hừ!

Thật rõ ràng là tức giận mà!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn phình lên, đây chính là cơn giận dữ của thiên tử trong truyền thuyết!

Vệ Bình vui sướиɠ đắc ý cười lên tiếng, vỗ vỗ tiểu bệ hạ:

- Tiểu bệ hạ ta không để ý tới hắn, ta và Vệ gia gia chơi với nhau, Vệ gia gia được... Ôi chao!

Dương Biện Chương đẩy hắn ra, ngồi vào bên cạnh tiểu bệ hạ, sờ sờ đầu của hắn:

- Gia gia sai, gia gia chớ nên nghiên cứu làm hỏng Hoàng Đế, gia gia không nghiên cứu, sau này chỉ nghiên cứu Dung Dung tiểu bệ hạ.

Dung Dung Bảo vẫn thận trọng quay đầu lại:

- Thật sao?

Thật, gia gia bảo đảm.

Vậy còn không kém nhiều.

Vậy được rồi.

Dung Dung thận trọng đáp một tiếng, nhưng nụ cười ngọt ngào trên mặt đã sớm bán đứng hắn, hắn không tức giận.

Dương Biện Chương lấy thịt gà trong đồ ăn hại ra, cho Dung Dung ăn:

- Tiểu bệ hạ ăn nhiều thịt chút, ngon không?

Ừm.

Dung Dung cầm thìa, ngao ô một ngụm, ăn một miếng thịt gà lớn.

quai hàm của hắn phình lên, đang cắn thịt gà, bỗng nhiên lại muốn ăn gì đó, nhỏ giọng hỏi:

- Vậy gia gia muốn đổi một công việc khác không? Sẽ không phải rất phiền phức chứ?

Không cần đổi công lao, không biết sẽ rất phiền phức.

Dung Dung ngoan ngoãn, sau khi yên tĩnh, chỉ sợ mình sẽ mang lại thêm phiền phức cho gia gia.

- Vậy là tốt rồi.

Dương Biện Chương sờ sờ đầu của hắn:

- Tiểu bệ hạ có thể tùy tiện nhắc tới yêu cầu, gia gia sẽ không cảm thấy phiền phức.

Dung Dung nhẹ gật đầu một cái:

- Ừm...

Hắn còn chưa quen có thể tùy tiện nhắc tới yêu cầu đâu.

Dương Biện Chương cười một tiếng, Dung Dung suy nghĩ một chút, lặng lẽ nói với gia gia:

- Gia gia, ta đang mơ thấy một cơn ác mộng.

Vệ Bình Dã giật mình, lập tức ngồi thẳng người lên.

Thật ra bọn họ đại khái đều biết Dung Dung đang mơ thấy gì, nhưng nghe Dung Dung chủ động nhắc đến vẫn có chút khẩn trương.

Dung Dung mím môi, nâng lên dũng khí, nhỏ giọng nói với gia gia:

- Gia gia, rất đáng sợ, ta suýt chút nữa đã bị nấu rồi.

Vệ Bình Dã và Dương Biện Chương đã chuẩn bị đầy đủ????

Hả? Bị nấu rồi à?

Đúng vậy, ta và Thứ Thứ biến thành sủi cảo củ cải, hoàng đế muốn nấu chúng ta, sau đó ta không cẩn thận rửa, hắn sẽ làm ta thành sủi cảo.

Dung Dung nghiêm túc nói:

- Gia gia, thật đáng sợ?

Ừm...

Hai gia gia đối mặt một chút, gật đầu:

- Rất đáng sợ.

Dung Dung quan tâm căn dặn bọn họ:

- Gia gia, hoàng đế đều là kẻ xấu, không phải tin tưởng hoàng đế, nếu không sẽ bị bắt đi.

Đặc biệt bổ sung nói rõ:

- Ngoại trừ Dung Dung tiểu bệ hạ ra.

Hai gia gia gật đầu:

- Được, gia gia nhớ kỹ.

Vệ Bình Dã càng vỗ bộ ngực cam đoan:

- Tiểu bệ hạ đừng sợ, Vệ gia gia sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngài, có hoàng đế dám tới, gia gia sẽ bắt hắn lại, ném ra đi.

Ánh mắt Dung Dung sáng lên:

- Thật sao?

Đương nhiên là thật.

Vệ Bình Dã giơ cánh tay lên, hướng về phía Dung Dung biểu hiện:

- Nhìn gia gia cơ bắp, gia gia một quyền đã đánh bay kẻ xấu.

Ánh mắt Dung Dung cong cong:

- Cảm ơn Vệ gia gia.

Không cần khách sáo, nói cảm ơn với gia gia làm gì?

Vệ Bình Dã bắt đầu biểu thị:

- Gia gia chính là như vậy, một chưởng nắm chặt cổ áo của Hoàng Đế, sau đó một quyền, phịch

Dương Biện Chương nhìn hắn, ánh mắt tìm kiếm nghiên cứu.

Dung Dung cảm giác được cảm giác an toàn nồng đậm, vui vẻ, tiếp tục húp cháo.

Vệ Bình Dã thu hồi nắm đấm, sờ sờ đầu, cười với Dương Biện Chương.

Lại qua một hồi, công việc buổi sáng cũng kết thúc, sau khi trở về còn đóng gói thiêu mạch và trứng sủi cảo cho Dung Dung.

Hôm nay, điểm tâm của những tiểu bằng hữu khác chính là của tiểu bệ hạ.

Dung Dung hai tay cầm trứng sủi cảo, gặm vỏ ngoài:

- Cảm ơn gia gia.

Không cần khách sáo.

Dung Dung ăn một quả trứng sủi cảo, nắm tay lau khô toàn bộ ngón tay, sau đó đang bò lên trên giường lớn, ngồi ở trên mặt chơi đồ chơi tiểu ô tô.

- Hiên ngang Hiên ngang nhìn về phía trước, ngọn núi này! Hiên ngang Hiên ngang thì ra là gối của gia gia!

Ba gia gia ngồi trên ghế sô pha, cũng ăn chút gì đó, điếm bụng.

Dung Dung bởi vì sinh bệnh, bị phá lệ cho phép ở lại đây mấy ngày.

Dương Biện Chương và Vệ Bình Dã cũng xin nghỉ, ở lại đây bồi hắn.

Bệnh tình của Dung Dung chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù sao vẫn là ỉu xìu, nói không lên tinh thần đi ra ngoài chơi.

Lão sư dẫn dắt những tiểu bằng hữu khác đến thăm hắn, nhưng khi đó hắn vừa vặn ăn thuốc, ngủ trong lòng gia gia, cho nên không nhìn thấy các bằng hữu, cũng không nói chuyện với bọn họ.

Buổi chiều, Dung Dung và Vệ Bình Dã cùng nhau xem phim hoạt hình.

Trên TV phát ra tiếng kêu đau lòng người, Vệ Bình Dã ôm Dung Dung mềm mại, vui vẻ hắn.

Dung Dung mặc tiểu y phục màu đen, trên trán còn dán hạ sốt thϊếp.

Bỗng nhiên, Vệ Bình Dã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.

Nhắc nhở, nhắc nhở!

Một tiểu bằng hữu đang tới gần!

Dung Dung? Dung Dung!

Dung Dung nghe thấy có người đang gọi mình, cũng lấy lại tinh thần, trượt xuống khỏi đùi gia gia, leo đến trên ghế sô pha bên cửa sổ:

- Ta ở đây!

Các bằng hữu thở hổn hển thở phì phò dừng lại ở phía trước cửa sổ, nhón chân lên, nhìn Dung Dung.

Gia Tử ôm lấy hai bàn tay, tới gần cửa sổ, dán vào trên cửa sổ, nhỏ giọng nói chuyện với hắn:

- Dung Dung, chúng ta đến thăm ngươi.

Dung Dung cười đến cong cong mắt, cũng ghé vào trên cửa sổ:

- Ta biết nha.

Chúng ta đến thăm ngươi buổi sáng, nhưng ngươi cũng ngủ rồi.

Gia gia nói với ta, lễ vật các ngươi cho ta ta cũng nhận được.

Một con ếch nhỏ bị gãy, Dung Dung rất thích, đặt nó lên đồ chơi trên xe hơi nhỏ, để nó ngồi xe.

Dung Dung hỏi:

- Các ngươi có muốn đi vào hay không?

Không được

Các bằng hữu lắc đầu:

- Lão sư nói, không thể quá thân với tiểu bằng hữu vì cảm mạo, nếu không sẽ lây bệnh.

Dung Dung có một chút thất lạc:

- Vậy được rồi.

Gia Tử an ủi hắn:

- Không sao, chúng ta còn chuẩn bị lễ vật cho ngươi.

Ánh mắt Dung Dung sáng lên:

- Là cái gì?

Chính là cái miệng nhỏ nhắn của gia tử đang há ra:

- Chờ ngươi xong, chúng ta cùng nhau chơi bắt người, ta sẽ bắt ngươi lần cuối cùng.

Thự Điều nói tiếp:

- Dung Dung, chờ ngươi được rồi, chúng ta chơi diều hâu bắt gà, ngươi có thể đi trước ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Phiên Gia cũng nói:

- Dung Dung, ta chia điểm tâm của ta cho ngươi ăn.

Dung Dung chảy nước miếng:

- Ta muốn ăn trứng tráng của Phiên gia.

Phiên Gia chi thần Phiên Gia gật đầu:

- Đương nhiên có thể nha.

Các bằng hữu thay phiên nhau tặng quà cho Dung Dung, đưa xong một đợt, Gia Tử kiểm kê nhân số.

Hắn kinh ngạc hỏi:

- Ai da, sao lại là đâm ca?

Tiểu các bằng hữu nhìn xung quanh một chút, đúng rồi, Thứ Thứ đâu?

Dung Dung cúi đầu, rất thất vọng Thứ Thứ không tới thăm hắn.

Gia Tử an ủi hắn:

- Dung Dung, ngươi đừng khổ sở.Đ buổi sáng Thứ Thứ đến rồi, không biết buổi trưa dưới đường vì sao không đến, có thể là chúng ta quên nói cho hắn biết.

Dung Dung vừa khóc vừa nói:

- Hắn là tiểu hài vương, hắn chắc chắn sẽ biết.

Các bằng hữu vội vàng an ủi hắn:

- Dung Dung...

Dung Dung sinh bệnh đặc biệt yếu, cần phải bảo vệ.

Mao Nhung Nhung!

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một âm thanh.

Dung Dung và các bằng hữu ngẩng đầu nhìn lại, Vệ Bình Dã trong gian phòng cũng thẳng lưng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.

Những tiểu bằng hữu khác không sao, vậy một...

Rất có liên quan!

Vệ gia gia cảnh giác rồi.

Trên thao trường, Thứ Thứ đang ghim ống tay áo và vạt áo, cắm túi, kiêu ngạo đi tới.

Các ngươi đều là tiểu đầu đất, chỉ là cảm mạo mà thôi, căn bản chính không cần sợ hãi, cũng không cần tặng quà.

Gia Tử hỏi:

- Vậy ngươi chuẩn bị lễ vật gì?

...

Thứ Hai đi đến bên cạnh cửa sổ, nói với Dung Dung:

- Ta mới nói, cảm mạo nho nhỏ rất nhanh sẽ tốt lên, căn bản không cần tặng quà.

Các bằng hữu vây quanh hắn, nhón chân lên, eo eo lên, nghiêm túc nhìn hắn:

- Hả?

Thứ Lý Lý thẳng thắn nói:

- Mao Nhung Nhung sinh bệnh, không có người cùng ta ăn cơm, ta chơi game cũng không có hợp tác, có lẽ là lễ vật Mao Nhung Nhung cho ta mới đúng.

Các bằng hữu khϊếp sợ:

- Hả?

Ngươi nghiêm túc không?

Thứ Thứ không cho phép bọn họ hoài nghi:

- Chính là như vậy, Mao Nhung Nhung, sau này ngươi đừng có sinh bệnh nữa, cả đời ngươi sẽ không có người chơi với ta nữa.

Ô...

Mặc dù còn không hiểu Thứ Thứ nói rốt cuộc là có ý gì, nhưng có một chút Dung Dung hiểu.

Đó chính là, Thứ Thứ sẽ không tặng lễ vật cho hắn.

Dung Dung xẹp xẹp miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương nằm sấp trên ghế sô pha:

- Thế nhưng Thứ Thứ, ta muốn lễ vật.

Thứ Thứ suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:

- Được... Được rồi, vậy ta cũng có thể lấy lễ vật tặng cho ngươi.

Dung Dung chờ mong:

- Là cái gì?

Ta...

Thứ Thứ khốc khốc sờ soạng đầu của mình:

- Thứ nhất ta có thể mượn ngươi sờ mười lần.

Thứ Thứ có mái tóc rất ngắn, nhất là ở phía sau ót, Dung Dung rất thích sờ, nhưng Thứ Thứ không cho, nói mình dù sao vẫn cảm thấy ngứa.

Có thể sờ mười lần! Cái này lễ vật quá tốt!

A!

Các bằng hữu, Trương Đại Chủy ba:

- Đâm ca ngươi thật hào phóng!

Đó là đương nhiên.

Thứ tự tin thứ nhất, nhón chân lên, muốn mở cửa sổ ra.

Các bằng hữu ngăn hắn lại:

- Đâm ca, không được, sẽ lây bệnh.

Không sao, chỉ mở ra một chút, nắm đấm của Mao Nhung duỗi ra, đừng có duỗi đầu ra.

Giống như rất có đạo lý.

Thứ Nhất mở cửa sổ ra, điểm chân, cúi thấp đầu Thứ Nhất.

Dung Dung đứng trên ghế sô pha, duỗi tay ra, sờ sờ đầu Thứ Thứ.

Chơi vui thật vui vẻ!

Một... Hai...

Vừa vặn Dung Dung sẽ đếm tới mười.

Thứ Thứ cúi đầu, cắn răng, cực lực nhẫn nại.

Không ngứa, không có một chút nào!

Cái này là lễ vật hắn tặng cho Dung Dung!

Dung Dung...

- Thất... Một... Hai... Ba...

Chờ một chút:

- Sao sau bảy lại biến thành một rồi?

Thứ Thứ ngẩng đầu lên:???

Dung Dung cười đến vui vẻ.

Thứ... Quên đi.

Không biết nói bao lâu, Thứ Thứ ngẩng đầu lên:

- Mao Nhung Nhung, ít nhất ngươi cũng phải sờ soạng một trăm lần!

Dung Dung thu hồi tay nhỏ:

- Có không?

Chính là vậy!

Thứ Thứ thật sự nói:

- Sau khi ngươi khỏi bệnh thì ít nhất phải chơi với ta mười năm, trăm năm!

Dung Dung gật đầu:

- À.

Hừm.

Lúc này, trên thao trường truyền đến âm thanh của linh trống.

Thứ Thứ nói:

- Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi.

Dung Dung phất phất tay với bọn họ:

- Bái bai.

Thứ Thứ từ trong túi lấy ra một viên kẹo mềm hình ngô, đặt ở trên bệ cửa sổ:

- Tặng đồ ăn cho ngươi.

Dung Dung cầm lấy kẹo dẻo:

- Cảm ơn Thứ Thứ.

Thứ Thứ duy trì biểu tình lạnh lùng:

- Thuốc rất khổ, tiểu đầu đất như ngươi chắc chắn sẽ khóc, đợi đến lúc uống thuốc...

Khi hắn nói chuyện, Dung Dung đã bóc bánh kẹo đóng gói ra.

...

Thứ Thứ rất bất đắc dĩ:

- Quên đi, bây giờ ngươi cũng có thể lấy đồ ăn rồi.

Cảm ơn Thứ Thứ.

Dung Dung nhét hạt kê mềm vào trong miệng, phồng má, phất phất tay với hắn:

- Bái bai.

Các bằng hữu đến thăm Dung Dung, bệnh của Dung Dung càng nhanh khỏi rồi.

Hai ngày sau, Dung Dung bệnh toàn bộ đã khỏi rồi.

Dương Biện Chương và Vệ Bình Dã cũng phải trở về làm việc.

Dương Biện Chương căn dặn hắn:

- Tiểu bệ hạ phải chú ý giữ ấm, nếu lạnh phải nói với lão sư, ban đêm đi ngủ đừng đá vào chăn.

Dung Dung nghiêm túc gật đầu:

- Ừm.

Vệ Bình Dã nói với hắn:

- Không phải sợ gặp ác mộng, Vệ gia gia ở trong mộng cũng sẽ bảo vệ ngươi.

Được!

Vệ gia gia cao như vậy, mạnh mẽ như vậy, nhất định có thể cưỡng chế hoàng đế bị phá hoại di chuyển!

Dung Dung hiện tại không sợ hãi một chút ác mộng nào!

Vệ Bình Dã ngồi xuống, ăn ý vỗ tay với Dung Dung.

Dương Biện Chương nhìn bọn họ một chút, như có điều suy nghĩ.

Được rồi, đi mau đi, chậm nữa không đuổi kịp xe.

Dung Dung và Thành Công Công đứng cùng một chỗ, phất phất tay với bọn họ:

- Gia gia bái bai.

Dương Biện Chương và Vệ Bình Dã một đi núi Đào Nguyên, một đi Studio, đều phải đi nhà ga ngồi xe.

Hai người ngồi trên ghế dài chờ xe, không nói gì nữa.

Bỗng nhiên, Dương Biện Chương mở miệng hỏi:

- Có phải ngươi có chuyện gì giấu giếm ta hay không?

Không có.

Vệ Bình Dã chống đầu lại:

- Thái Phó rất thông minh, ta có chuyện gì giấu giếm Thái Phó.

Dương Biện Chương hỏi:

- Có phải ngươi đã phá hư đồ chơi của tiểu bệ hạ hay không?

Ta không!

Vậy ngươi ăn đồ ăn vặt của tiểu bệ hạ à?

Không!

Bây giờ ngươi không nói nữa, chờ ta đoán được...

Vệ Bình Dã ngồi thẳng người, lớn tiếng phản bác:

- Mới nói, không có chuyện gì giấu giếm ngươi!

Dương Biện Chương mặt không thay đổi sắc mặt gật đầu một cái:

- Ừm.

Trên núi Đào Nguyên, thầy giáo Trương sốt ruột mong chờ Dương Biện Chương trở về.

Khi Dương Biện Chương còn, bọn họ không cảm thấy có gì ảnh hưởng.

Dương Biện Chương vừa đi, cảm giác đã rất rõ ràng.

Dương Biện Chương tiện tay nhặt ra điển cố, bọn họ lật sách, Dương Biện Chương liếc mắt một cái nhận ra văn tự, bọn họ còn phải lật sách để xác nhận một lần nữa.

Trên người hắn có một khí chất thong dong tự tin, làm cho người ta không tự giác mà tin phục theo.

Xe buýt đi trên đường cái quanh núi, giáo sư Trương Dẫn dắt nhóm học trò mong đợi mong đợi.

Dương Biện Chương vừa mới điều khiển xe đã bị nắm lấy.

Ngươi có thể trở về, thế nào? Dung Dung cảm mạo đừng gấp mà?

Đừng nóng vội, được rồi.

Vậy là tốt rồi.

Giáo sư Trương cao cao hứng khởi nắm lấy tay của hắn:

- Ta nói cho ngươi biết, mấy ngày nay chúng ta đang chuẩn bị đi về phía sau núi, con đường phía sau núi kia mọc đầy cỏ dại, hiện tại đã sắp dọn dẹp xong rồi. Ngày mốt là có thể đi về phía sau núi, tộc lão nói sơn động phía sau núi có Nham Thạch Bích họa, có lẽ sẽ có phát hiện mới.

Dương Biện Chương gật đầu:

- Vâng, thưa sư tôn.

Toàn bộ đường núi được quét dọn sạch sẽ, ngày hôm nay, trên núi có mưa nhỏ.

Giáo sư Trương như một tiểu hài tử sắp lấy được đồ chơi yêu thích, cao hứng muốn bay lên trời, không để ý nhóm học trò khuyên can, phủ thêm áo mưa, đội mũ rộng vành, lập tức sẽ đi ra sau núi.

Sợ gì? Khi ta chạy đến đồng ruộng điều tra thì tất cả các ngươi đều không có sinh ra, ta sẽ đi đường núi.

Mấy học trò tuổi trẻ và người trẻ trong thôn đi lên trước dẫn đường, giáo sư và Dương Biện Chương từng bước từng bước đi ở chính giữa.

Một nhóm người đi nửa giờ đồng hồ mới đến sơn động phía sau núi.

Các học trò thuần thục mở ra các loại dụng cụ ghi chép, dùng đèn pin chiếu sáng.

Gần cửa động đương nhiên là đã bị mài mòn khá nghiêm trọng, có chút phân biệt không nhìn rõ được.

Dương Biện Chương nhíu mày, một người nhìn đi, một người nhận ra:

- Hẳn là bức tranh bằng đá cẩm thạch được khắc từ thời kỳ Kiến Quốc ở Cổ Quang, đó chính là một bức tranh khắc Võ Đế khai quốc, kế tiếp là Văn Đế tĩnh dưỡng sinh tức, lại hướng về phía sau...

Giáo sư Trương gật đầu, đồng ý với cách nói của hắn, lúc nào cũng bổ sung một chút.

Các học trò làm ghi chép, quay chụp, quay chụp, đều không có nhàn rỗi.

Từ từ, bọn họ đi tới cuối sơn động.

Binh của Địch quốc đã tới dưới thành, Linh Đế hốt hoảng trốn đi, trước khi đi đã đẩy tiểu bệ hạ ba tuổi Dung Dung lên hoàng vị...

Bỗng nhiên, Dương Biện Chương dừng lại trước một bức bích hoạ cuối cùng.

Bức tranh này khắc chính là nghi trượng của Linh Đế đang hoảng hốt trốn đi, một vị Đại tướng quân, người mặc khôi giáp, tay cầm trường kích, cưỡi ở trên lưng ngựa, ngựa giơ hai đầu chân trước lên, ngửa mặt lên trời hí dài.

Đồng thời, khi Linh Đế ngã trên mặt đất, hoảng sợ thất thố cầu xin lão tướng quân trên lưng ngựa tha mạng.

Tướng quân không phân vân, trường kích trong tay đưa vào trong ngực hắn, còn có máu tươi chảy trên mặt hắn.

Người phía dưới loạn thành một đoàn, có người chạy trối chết, có người kêu cứu, còn có người cố gắng ngăn cản.

Qua mấy ngàn năm, đường cong trên cánh tay của vị Đại tướng quân này vẫn kiên nghị hữu lực, trong tay nắm trường kích, quả thực giống như là đâm ra từ trong vách đá.

Giáo sư và nhóm học trò của Trương Hách Bản cũng đều kinh ngạc đến ngây người.

Một học trò ngơ ngác nói:

- Giáo sư, trên sách sử không phải nói, sau này Linh Đế chạy trốn tới nước ngoài sao? Chẳng lẽ hắn đã chết rồi sao? Hắn đi ra ngoài không bao xa đã bị người ám sát...