Chương 3: Ngủ ngon ( canh ba )

Vì kế hoạch hộ tống bệ hạ trốn đi, hệ thống đã bị tạm thời gác lại.

Vệ Bình Dã nghiêm mặt nói:

- Vậy bây giờ nên xử lý như thế nào? Dù sao thì vẫn không thể để tiểu bệ hạ đi đâu được.

Cố kỵ tiểu bệ hạ còn ở đây, hắn không nói ra ba chữ Phúc Lợi Viện.

Các gia gia đều không nói chuyện, bởi vì bọn họ đều không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

Trong lúc trầm mặc, Dung Dung ôm khôi giáp trẻ em siêu nhỏ, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói:

- Gia gia, ta muốn gội đầu, không phải nói mang ta trở về gội đầu sao?

Hắn sờ sờ tóc của mình:

- Đầu ta ngứa rồi.

Thật ra đầu hắn không ngứa, hắn chỉ là muốn phá vỡ sự yên lặng.

À được rồi.

Thành công công phản ứng lại, ôm hắn lại:

- Lão nô mang theo tiểu bệ hạ đi tắm rửa.

Trong phòng tắm, Dung Dung sạch sẽ ngồi xuống trong bồn tắm trẻ con.

Thành công công ngồi trên chiếc ghế nhỏ sau lưng hắn, thuần thục dùng các loại công cụ tắm rửa hiện đại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và khuôn mặt của hắn.

Trong nước có một con vịt vàng nhỏ đang bơi, Dung Dung hợp thành một vòng tròn hai tay nhỏ, đặt ở trong nước pha ngâm vừa tắm rửa vừa tắm, sau đó giơ lên:

Hô hô hô

Một trò chơi khác của bệ hạ: Trại rượu thịt rừng.

Dung Dung tiểu bệ hạ tắm rửa tiểu trò chơi: Thổi bóng pha!

Không sai một hồi, hắn thành công cầm lấy vòi hoa sen:

- Tiểu bệ hạ, nhắm mắt lại, chỗ yếu nước.

- Vâng.

Dung Dung nhắm mắt lại, động tác trên tay vẫn không ngừng, tiếp tục thổi bóng pha.

Thành công công cầm lấy vòi hoa sen làm một trận động tác:

- Tiểu bệ hạ, miệng của ngài cũng phải khép lại rồi.

Được rồi,

Dung Dung hít sâu một hơi, nâng quai hàm lên, đóng chặt miệng.

Thành công công à?

Không cần ấm ức, im lặng ba là được rồi.

Hả...?

Dung Dung mở mắt ra, điều chỉnh một chút.

Lúc đầu, hắn luôn luôn không nói gì, dùng cái mũi để hô hấp.

Nhưng phải tận lực làm như vậy, hắn giống như không biết.

Không xong, tiểu bệ hạ không biết thở!

Thành công công cười hít khẩu khí, duỗi tay ra, che mắt và miệng của hắn, cầm lấy vòi hoa sen, cẩn thận giúp hắn xả nước.

Một bên khác, cảnh quan Tiểu Lưu đưa nhân viên chuyển chỗ làm việc rời khỏi.

Nàng vẫn muốn giúp Dung Dung và gia gia tranh thủ một chút:

- Tình hình của bọn họ rất đặc biệt, nếu nói về phương diện kinh tế thì vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, gia gia đều rất có tố chất, chỉ là vừa mới xuống núi, cho bọn họ một chút thời gian, bọn họ nhất định có thể yên ổn lại.

Nhân viên làm việc bất đắc dĩ nói:

- Quy định như vậy, ta cũng không có biện pháp. Nếu bọn họ rất nhanh có thể tìm được việc làm, vậy thì chờ bọn họ tìm được việc làm lại đến nhận nuôi con trai kia.

Được rồi.

Ngươi cũng phải tuân thủ quy định, nếu như bên ngươi mở ra lỗ hổng, sau này tất cả hắc hộ trên núi tìm đến, nếu tạo thành ảnh hưởng không tốt, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm.

Cảnh sát Tiểu Lưu gật đầu:

- Ta biết rồi, ta sẽ giải mã văn kiện cho bọn họ nghe.

Nhân viên làm việc nhìn bản khai đóng dấu tốt trong tay:

- Ừm, bọn họ an bài trợ cấp sinh hoạt, cũng muốn chờ con kia đi tới Phúc Lợi viện mới có thể trả lời.

Đây hiển nhiên là muốn lấy chuyện sắp xếp vùng núi, đến đây để đổi thành phúc lợi viện.

Viên quan cảnh sát nhỏ nhíu mày, không phải rất đồng ý với cách làm như vậy.

Nàng nghiêm mặt nói:

- Như vậy không được, bọn họ đều là tính tình bướng bỉnh, càng khinh thường bọn họ thì bọn họ càng không chịu, đến lúc đó đợi bọn họ trực tiếp dẫn dắt Dung Dung đi.

Không có tiền không có giấy tờ chứng nhận thì bọn họ đi không được. Nếu như ra tay trợ cấp trước, sau đó cho viện phúc lợi thì sao ta phải sợ bọn họ cầm tiền chạy mất.

Tiểu Lưu cảnh sát thay bọn họ biện bạch:

- Bọn họ không biết như vậy, bọn họ là người rất tốt, hiểu lễ nghĩa liêm sỉ.

Có lẽ là nhân viên làm việc cười cười:

- Nếu ngươi đồng ý đảm bảo cho bọn họ, vậy ta cũng có thể tính toán phụ cấp sinh hoạt. Nếu bọn họ lấy tiền chạy, ngươi toàn trách.

Tiểu Lưu cảnh sát không phân vân.

- Ta thay bọn họ bảo đảm.

Nhân viên công tác đưa tiễn, cảnh sát Tiểu Lưu cũng vừa mới tan tầm.

Nàng quay người trở về ký túc xá, còn chưa đi gần đã nhìn thấy Dung Dung ở trên đất trống dưới lầu ký túc xá.

Hắn vừa tắm xong, tóc đã ướt đẫm, đang lấy một chiếc khăn tắm ra, ngồi trên ghế nhỏ phơi nắng mặt trời.

Dung Dung cầm lấy một bọc mì sợi chà bông, xoay tròn trên ghế nhỏ.

Hắn có mái tóc đen dài thẳng đứng khá là Hấp Dẫn, muốn nướng toàn bộ phương vị đều nướng, không biết sẽ rất nóng.

Các gia gia đứng ở bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ai, tiểu bệ hạ, không choáng váng sao?

Dung Dung vừa đi vừa lắc đầu.

Không ngất, không ngất một chút nào!

Cảnh sát nhỏ nhắn đáng yêu đến đây, cười một tiếng, nhanh chân tiến lên:

- Dung Dung, đang phơi mặt trời à?

Dung Dung đang xoay tròn bỗng dừng lại, ngẩng đầu lên, đưa một khối mì thịt tùng cho tiểu viên cảnh sát:

- Tỷ tỷ cảnh sát.

Cảm ơn Dung Dung.

Cảnh sát Tiểu Lưu lấy một cái bánh mì nhỏ từ trong tay hắn ra ăn:

- Ai cho ngươi vậy?

Ừm...

Dung Dung suy nghĩ một chút:

- Một thúc thúc mặc đồng phục.

Phái ra nhân dân trong sở cảnh sát đều mặc chế phục, Dung Dung chỉ nhận biết tiểu Lưu cảnh quan, không nhận những người khác, thống nhất xưng là Mặc chế phục thúc thúc thúc thúc và tỷ tỷ.

Cảnh quan Tiểu Lưu sờ sờ đầu của hắn, đứng lên nói với gia gia:

- Có lẽ rất nhanh trợ cấp sinh hoạt sẽ có thể gửi đến, đổi thành bộ môn ở bên kia gửi cho các ngươi một tấm thϊếp, ngày mai ta sẽ mang các ngươi đi ngân hàng làm một thủ tục.

Các gia gia hành lễ với nàng:

- Cảm ơn cảnh sát Tiểu Lưu.

Không cần khách sáo.

Sau khi viên cảnh sát nhỏ tuổi rời khỏi, Vệ Bình Dã lấy tay đâm chọc hai đồng liêu, thấp giọng nói:

- Muốn đi thì phải đi ngay bây giờ, chờ qua mấy ngày nữa lấy đi phụ cấp của bọn họ, nếu không đi được thì ta không thể làm chuyện chạy trốn kiếm tiền.

Dương Biện Chương nhìn hắn:

- Chuyện này còn phải đợi sau này thương lượng, ngươi đừng xúc động.

8:30.

Dung Dung và gia gia đi xem TV, từ trong phòng tiếp đón đi ra, đi đến trước cửa phòng làm việc của quan văn Tiểu Lưu.

Dung Dung nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng hô:

- Tỷ tỷ cảnh sát.

Tiểu Lưu cảnh quan đáp một tiếng:

- Sao vậy chứ?

Gia gia muốn dẫn ta trở về ngủ.Nhị tỷ cảnh sát, tỷ cũng phải đi ngủ sớm thật sớm.

Được rồi, tỷ tỷ sắp xếp xong những văn kiện này rồi trở về ký túc xá ngủ đi.

Tỷ tỷ bái bai.

Ừm, cảm ơn.

Cảnh sát nhỏ ngồi trong phòng làm việc, dịu dàng đáp một tiếng.

Cô đang sắp xếp các văn kiện, tài liệu liên quan đến Phúc Lợi Viện, còn có các loại tin tức, video của Phúc Lợi Viện nữa.

Cảnh sát nhỏ nhắn vuốt nhẹ ấn đường, lấy lại tinh thần.

Các gia gia đều rất cố chấp, muốn bọn họ làm việc tư tưởng, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ.

Một bên khác, Dung Dung và các gia gia trở về ký túc xá.

Trong lúc vệ sinh đang rửa tay trước sân vận động, Dung Dung giẫm lên trên ghế nhỏ, nắm bàn chải đánh răng cho trẻ con, nghiêm túc đánh răng.

Ba gia gia đứng sau lưng hắn, cùng nhau đánh răng.

Dung Dung thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, giám sát các gia gia đánh răng.

Đánh răng là do cảnh quan Tiểu Lưu dạy cho Dung Dung, sau đó hắn lại dạy các gia gia.

Dung Dung cúi đầu, phun ra từng ngụm từng ngụm trong miệng:

- Bây giờ súc miệng.

Gia gia rất xứng đôi hợp cầm từ chính mình súc miệng chén:

- Cẩn tuân khẩu dụ của bệ hạ.

Khò khò khò khò

rửa mặt xong, tiểu bệ hạ chuẩn bị đi ngủ.

Trong gian phòng, Dung Dung đứng ở trên giường, vừa mặc quần bò sữa vào vừa nói:

- Gia gia, ta được rồi.

Khi bọn họ chuyển kiếp tới đây đều mặc quần áo trên người mình, đều là đồ cổ đại.

Vừa vặn cảnh sát Tiểu Lưu có một cháu trai, mua rất nhiều quần áo, còn chưa tới đã mặc chưa đủ, người đang lớn tuổi, quần áo mới vừa đưa cho Dung Dung.

Bộ áo ngủ bò này chính là nàng tặng.

Nghe nói là cùng loại với anime (đệ to tai), nhưng Dung Dung còn chưa xem qua bộ phim hoạt hình này đâu.

Dung Dung thay xong áo ngủ, lấy tóc dài từ trong quần áo ra, sau đó ôm thỏ con rối mình mang từ cổ đại ngoan ngoãn nằm xuống.

Thành công đẩy cửa ra, đi tới.

Bởi vì hắn cẩn thận, luôn là hắn đi ngủ cùng Dung Dung, mặt khác hai gia gia đang ở gian phòng ngủ sát vách.

Thành công công giúp hắn đắp kín chăn đệm.

- Tiểu bệ hạ, đi ngủ đi.

Thành công công từ trong ngăn tủ ôm ra một cái giường chăn, phải nằm trên mặt đất đắp chăn đệm.

Mặc dù trước đó hắn luôn làm việc ở ngự thực đường, không hầu hạ hoàng đế, nhưng hắn biết quy củ.

Dung Dung vội nói:

- Thành gia gia, ngươi và Dung Dung cùng nhau lên giường ngủ đi.

Vâng,

Cho dù mấy ngày trước hắn đều nằm trên giường ngủ, nhưng chỉ có tiểu bệ hạ mở miệng, hắn mới mang chăn đến giường.

Thành công công nằm ở bên kia, đèn tắt rồi.

Dung Dung ôm thỏ con, tới gần một chút, lộ ra nụ cười ngọt ngào với hắn:

- Gia gia ngủ ngon.

Thành công công cười một tiếng, chỉ dám nhẹ nhàng sờ sờ đuôi tóc của hắn:

- Tiểu bệ hạ ngủ ngon.

Khác với sự ấm áp ở đây, gian phòng sát vách

Vệ Bình Dã và Dương Biện Chương ngồi cùng một giường, nhưng bọn họ ngồi ở góc đối diện nhau, bảo đảm mình cách đối phương rất xa.

Vừa tới hiện đại, nhà ở khẩn trương, bọn họ không thể nào không ngủ một gian phòng.

Hắn lấy ra hai phòng và một phòng khách để giải quyết vấn đề nhà ở.

Vệ Bình Dã lau mặt:

- Mỗi ngày ta sợ nhất chính là lúc này, bảo ta tiện tay đánh Binh cùng một chỗ ngủ, chính là bảo ta ngủ cùng một chỗ với heo, cứ như vậy luôn là cùng ngươi.

Hai ta lại không quen, Thái Phó ngươi vẫn là một văn nhân, thân thể yếu. Võ Tướng ta, sợ ngủ không có nhẹ không có trùng, trong mộng đã đánh chết ngươi.

Hắn suy nghĩ một chút, tìm được một miêu tả chính xác:

- Tào Tháo biết à? Ta cũng giống hắn, ta rất thích gϊếŧ người trong mộng.

Trình độ văn hóa của Vệ tướng quân không phải là quá cao.

Dương Biện Chương cũng không để ý, hờ hững nói:

- Tướng quân nói quá lời, ta là văn nhân, không phải tượng đất, lúc trước cũng cùng ăn cùng ở với quân dân. Tướng quân không cần câu nệ như thế, ta không để ý.

Ta không được.

Vẻ mặt Vệ Bình Dã thống khổ:

- Ta không vượt qua được.

Dương Biện Chương xuống giường:

- Vậy thì vẫn là bốc thăm đi.

Hắn kéo ngăn kéo ra, lấy ra hai viên giấy từ giữa, tiện tay ném cho Vệ Bình Dã một viên.



Vệ Bình Dã mở tờ giấy ra nhìn một chút, ôm chăn mền đứng lên:

- Ngươi đi ngủ đi, ta đi phòng khách ngủ đây.

Dương Biện Chương dặn dò hắn:

- Đừng đánh hô, chớ quấy rầy tỉnh tiểu bệ hạ.

Biết rồi, đi thôi.

Vệ Bình Dã nhìn hắn một chút, nhíu mày với hắn, đi ra khỏi gian phòng, mang cửa phòng lên.

Trong phòng khách, Vệ Bình Dã nằm trên ghế sô pha, đắp chăn, gối hai tay lên.

Đóng lại đèn, ánh trăng hiện đại xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào.

Trong đại sảnh đặt song song hai bộ khôi giáp cổ đại, ánh trăng chiếu vào phía trên, hiện ra ánh sáng màu bạc.

Vệ Bình Dã quay đầu nhìn khôi giáp một chút.

Chín giờ tối, Vệ Bình Dã: Lão tư già đời còn có thể đẫm máu phấn đấu, mang theo tiểu bệ hạ gϊếŧ ra trùng vây.

Ma quyền sát chưởng.

Mười giờ tối, Vệ Bình Dã nhắm mắt lại: Sống hơn nửa đời rồi, có chuyện gì mà không trải qua chứ?

- Lão Vệ, ngủ trước đi.

Hai giờ sáng, Vệ Bình Dã trợn mắt lên: Oa nha nha nha! Hộ giá!!