Chương 4: Thăm dò

Sáng thứ hai, 8h sáng.

Dung Dung ôm thỏ con, nằm ở trên giường, ngủ rất ngon.

Vệ Bình Dã ăn mặc chỉnh tề, tay chân đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu nhô lên trong chăn:

- Tiểu bệ hạ.

Dung Dung còn chưa ngủ tỉnh, rụt vào trong chăn, nhỏ giọng nói:

- Đâm đâm, ngươi tự mình chơi đi, ta buồn ngủ quá...

Vệ Bình Dã nhíu mày:

- Đâm ai vậy?

Là ai, xông vào trong mộng của tiểu bệ hạ?

Vệ Bình Dã bình phục lòng tốt, tiếp tục vỗ vỗ:

- Tiểu bệ hạ, rời giường, gia gia mang điểm tâm về, có mì sợi cà chua ngươi thích...

Cà chua!

Dung Dung bắt được từ then chốt, lập tức mở mắt ra, hai mắt tỏa ánh sáng, sau đó đứng lên khỏi giường.

Động tác trôi chảy.

Vệ Bình Dã cười to:

- Có ai thích ăn cà chua như vậy không?

Hắn cầm quần áo nhỏ đặt ở đầu giường tới:

- Nào, mặc quần áo trước đi, Thành gia gia sẽ giúp ngươi chọn cho tốt.

Vâng, cảm ơn gia gia.

Y phục của hắn đều là do tiểu Lưu cảnh quan tặng.

Hôm nay, Thiên Dung Dung mặc một chiếc quần ngắn màu trắng, một cái móc màu vàng nhạt.

Chỉ là Dung Dung có chút tiểu chỉ, móc quần móc quần móc trên vai không đuổi theo được, thỉnh thoảng lại trượt xuống.

Mặc quần áo, rửa mặt xong.

Dung Dung ngồi trong phòng khách, một tay cầm bánh bao cà chua, một tay cầm sữa đậu nành.

Thành công công ngồi sau lưng hắn, cầm lược và thỏ con tẩy gân cũng là do tiểu Lưu cảnh sát tài trợ, giúp hắn chải đầu phát.

Vệ Bình Dã phụ trách bắt trứng luộc cho tiểu bệ hạ, Dương Biện Chương thì ngồi ở bên cửa sổ, nghiên cứu tờ báo buổi sáng hôm nay.

Qua một hồi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ, lại quay đầu, nhìn xuống lầu.

Lưu cảnh quan đến rồi, chúng ta tiếp tục ăn đi.

Hôm qua cảnh quan Tiểu Lưu đã nói với bọn họ là hôm nay sẽ dẫn bọn họ đi ngân hàng để xử lý một chút nghiệp vụ, bọn họ hẹn nhau sẽ gặp mặt ở dưới lầu ký túc xá.

Ăn xong,

Dung Dung nhét một miếng mì cuối cùng vào trong miệng, gật đầu:

- Xuất phát!

Dưới lầu ký túc xá.

Còn cách rất xa, Dung Dung đang vung vung tay nhỏ:

- Cảnh sát tỷ tỷ, buổi sáng được rồi.

Cảnh sát nhỏ bước nhanh về phía trước:

- Dung Dung buổi sáng tốt lành.

Dung Dung ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn đôi mắt sâu của nàng:

- Hôm qua không ngủ được nên ngủ không được à?

Tiểu Lưu cảnh quan ngáp một cái:

- Không sao, chúng ta xuất phát thôi.

Hắc Hộ Sơn Cốc không có thẻ dự trữ, đổi chỗ sẽ gửi cho bọn họ một tấm thẻ mới, để bọn họ tự mình đi ngân hàng kích hoạt.

Những ngày kế tiếp, sinh hoạt phụ cấp cũng sẽ gửi đến tấm thϊếp mời này.

Cảnh sát lái xe nhỏ dẫn bọn họ đi ngân hàng, một đường nghĩ ngợi lung tung.

Cô không thể nào ngủ ngon được vào buổi tối hôm qua, luôn sắp xếp các văn kiện liên quan đến Phúc Lợi viện, chuẩn bị làm việc tư tưởng cho các ông nội.

Trong sảnh lớn ngân hàng.

Gia gia đang làm nghiệp vụ, học tập một chút tri thức cơ sở.

Dung Dung ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, uống nước chanh mà tỷ tỷ ở tủ viên cho hắn.

Mùi nước chanh có chút chua, chua chua, chát chát.

Dung Dung hai tay bưng lấy chén giấy, ngẩng đầu nhìn các gia gia, các gia gia đều đang nghiêm túc học tập, không thèm chú ý hắn.

Thế là Dung Dung lớn gan, cầm lấy ống hút nhỏ, đâm thủng miếng chanh trong chén, sau đó lén lút phun đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng chạm phải một miếng.

À

Mùi vị tò mò!

Dung Dung giật mình, thu hồi đầu lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Chuyện này giả vờ như không có gì xảy ra.

Gia gia năng lực học tập rất mạnh, rất nhanh đã làm xong nghiệp vụ, cũng học được một chút thao tác cơ bản, lễ phép nói lời cảm ơn với nhân viên làm việc.

Cảm ơn ngài, phiền phức.

Cảnh sát Tiểu Lưu nói:

- Các ngươi đã thông qua trợ cấp cho cư dân trong sơn mạch này, ngày mai có lẽ sẽ được ghi danh. Còn có an bài phòng ở, ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi đi xem phòng ở một chút, không biết là bao nhiêu, nhưng nhất định đủ ở.

Các gia gia lễ phép nói lời cảm ơn:

- Cảm ơn.

Cảnh sát nhỏ gật đầu, nhìn Dung Dung một chút, há miệng nói:

- Còn có chuyện của Dung Dung...

Nàng dừng lại một chút:

- Quên đi, vẫn là trở về rồi nói sau.

Nàng vẫy tay với Dung Dung:

- Dung Dung, chúng ta phải trở về rồi.

Hả... Đến rồi!

Dung Dung ngẩng đầu lên, hai chân ngắn giẫm lên ghế sô pha, hai tay nâng lên, đặt ly giấy lên trên bàn:

- Đến rồi, Dung Dung đến rồi!

Hắn giống như có một chút sốt ruột.

Sĩ quan cảnh sát lái xe nhỏ dẫn bọn họ trở về đường cũ, trên đường đi lại nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng, khi trở về phái ra sở thì nàng đã hạ quyết tâm, nói với các gia gia:

- Còn có một chuyện nữa, hôm qua có lẽ các ngươi cũng đã biết, chúng ta bàn lại chuyện này đi.

Các gia gia đối mặt một chút, nên tới hay là tới.

Ba người không từ chối cho ý kiến:

- Vâng, thưa sư tôn.

Cảnh quan nhỏ khom người xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ như lông nhung của Dung Dung:

- Dung Dung đi sát vách xem một chút đi? (Đoạn đội) được không? Hôm nay có (đoạn đội) (...

Dung Dung nắm lấy vạt áo của Thành Công Công, ngẩng đầu lên:

- Nhưng ta muốn đi cùng gia gia.

Cảnh sát Tiểu Lưu kiên nhẫn dỗ dành hắn:

- Các gia gia có chút vội vàng, chờ các gia gia làm xong thì sẽ đi qua tìm ngươi, được không?

Các gia gia cũng nói:

- Dung Dung đi đến phòng bên cạnh xem một chút mà gia gia lập tức đi qua.

Được rồi.

Dung Dung thu hồi tay, ngoan ngoãn đi vào phòng tiếp đón sát vách.

Cảnh sát nhỏ mở cửa phòng làm việc ra, nói với các ông nội:

- Đi vào rồi nói.

Các gia gia ngồi xuống song song trên ghế sô pha.

Ta có thể hiểu tâm trạng của các ngươi, hiện tại chúng ta bỏ quy định trước, nói chính mình Dung Dung.

Dung Dung năm nay ba tuổi, không có phụ mẫu, sắp phải vào vườn trẻ nhỏ, sau này còn phải lên tiểu học, trung học, nếu như các ngươi muốn nuôi nó, từ bây giờ trở đi phải chuẩn bị nó từ bây giờ.

Ý của ta là, nếu như các ngươi thật sự muốn làm tốt chuyện của hắn thì có thể đưa hắn vào phúc lợi viện trước, bản thân thì đi thử việc tìm việc làm trước đi, khi vùng núi vừa khai phá thì sẽ có nhiều cơ hội. Đến lúc đó, đợi Dung Dung vào phúc lợi viện nhiều lắm là một năm, các ngươi có thể đón hắn ra ngoài.

...

Cuộc nói chuyện rất nhanh đã kết thúc, cảnh quan Tiểu Lưu chuyển máy tính về phía bọn họ:

- Bên này ta có video nội bộ của Phúc Lợi Viện, công trình giảng dạy đều rất tốt, không phải các ngươi nghĩ hỏng bét như vậy. Trước tiên các ngươi ở đây suy nghĩ một chút, ta đi qua xem Dung Dung.

Cảnh sát nhỏ đẩy cửa phòng tiếp đón sát vách ra.

Trên TV, Dung Dung ngồi trên ghế sô pha, một tay cầm bánh bích quy, một tay cầm sữa bò, nghe thấy tiếng cửa mở ra, ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn hô một tiếng:

- Tỷ tỷ cảnh sát.

Viên cảnh sát nhỏ nhắn cười với hắn một tiếng, rồi đi lên trước ngồi xuống bên cạnh hắn.

Dung Dung đưa số lượng bánh bích quy tới trước mặt nàng:

- Cảnh sát tỷ tỷ muốn ăn không?

Cảm ơn Dung Dung.

Cảnh quan nhỏ cầm một khối bánh bích quy:

- Lại là người khác cho ngươi à?

Ừm.

Dung Dung gật đầu:

- Hai tỷ tỷ mặc đồng phục, mời Dung Dung ăn bánh bích quy, Dung Dung có nói với các nàng: Cảm ơn.

Ngoan.

Viên cảnh sát nhỏ nhắn sờ sờ đầu của hắn, muốn hỏi hắn Có nguyện ý đi Phúc Lợi Viên hay không, lại không biết hỏi từ đâu.

Dung Dung mới ba tuổi, tình cảm với các gia gia lại đặc biệt tốt, bỗng nhiên muốn hắn và các gia gia tách ra, hắn nhất định không để ý.

Hơn nữa, chính tiểu Lưu cảnh quan như nàng tới nói, chuyện Dung Dung muốn đi Phúc Lợi Viên này cũng làm cho nàng vui vẻ không kém, nàng cũng không muốn tách Dung Dung ra.

Dung Dung lớn lên đáng yêu, lại hiểu lễ phép, ở trong sở đơn giản chính là sủng vật, chỉ cần ngồi xuống ở đó, sẽ có người ném đồ ăn vặt cho hắn ăn.

Cho dù là nuôi dưỡng hắn ở Sở phái cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Chỉ có thể tiếc là không thể lấy.

Sĩ quan cảnh sát Tiểu Lưu mấp máy môi, vẫn quyết định uyển chuyển một chút.

Nàng sờ sờ vết nhăn nhỏ trên đỉnh đầu Dung Dung, giống như là thuận miệng hỏi:

- Dung Dung có mái tóc thật dài, gia gia cũng thật dài mà, sao đều là tóc dài nha?

Dung Dung suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên:

- Bởi vì người của chúng ta bên kia đều là tóc dài.

Nhưng bây giờ các ngươi xuống núi đi, xuống núi là phải cắt tóc mà thôi.

Cảnh sát Tiểu Lưu cười hỏi:

- Dung Dung có muốn cắt tóc hay không?

Ừm...

Dung Dung nghiêm túc suy nghĩ một chút:

- Mùa hè có thể cắt đứt, nhưng mùa đông thì làm sao đây?

Tiểu bệ hạ dùng tóc giữ ấm.

Hả? Đông...

Tiểu Lưu cảnh quan còn chưa kịp phản ứng, Dung Dung đã gật đầu:

- Tỷ tỷ, Dung Dung phải cắt tóc mới được.

Sao bỗng nhiên lại muốn cắt?

Cắt tóc, chính là không cần phiền phức gia gia giúp ta chải đầu.

Dung Dung nghiêm túc nói:

- Gia gia lần đầu tiên chải đầu cho ta, chải rất lâu, chải cả một buổi chiều, tay của gia gia đều đau.

Cảnh sát Tiểu Lưu nghe hắn lên tiếng:

- Sao lại chải lâu như vậy?

Dung Dung xấu hổ cúi đầu nói:

- Bởi vì tóc của Dung Dung rất loạn, đều buộc nút.

Sao tóc của Dung Dung lại loạn như vậy chứ?

Dung Dung nhẹ nhàng lắc lắc cái chân ngắn của mình:

- Bởi vì trước kia Dung Dung ở trên núi còn không quen gia gia, không ai quản Dung Dung, Dung Dung không biết mình đã chải đầu. Nếu như cắt đứt thì không cần để gia gia hỗ trợ.

Cái mũi của tên cảnh sát nhỏ nhắn chua chua, không biết nói cái gì cho phải.

Tình cảm giữa Dung Dung và gia gia thật sự là quá tốt.

Nàng cũng không đành lòng mở bọn họ ra.

Cảnh sát Tiểu Lưu hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, cùng Dung Dung ở bên cạnh nhìn (đội hình rối loạn).

Không lâu sau, (đợt đường đội ngũ) kết thúc, kênh đồng học đổi thành một bộ phim hoạt hình.

Vừa vặn tên của tập phim hoạt hình này chính là (Thiên Thiên).

Trên TV, các bạn nhỏ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ giường nhỏ, cùng nhau làm trò chơi.

Cảnh sát nhỏ nhìn Dung Dung một chút, thấy vẻ mặt của hắn bình thường, suy nghĩ một chút, cười hỏi hắn:

- Dung Dung ở đây sẽ không nhàm chán? Hay là ngươi muốn chơi với mấy tiểu bằng hữu khác?

Nghĩ đến.

Dung Dung gật đầu:

- Ta có chút muốn đâm.

Âm Thứ là ai? Là bằng hữu trước kia của ngươi sao?

Ừm...

Dung Dung gật đầu, lại lắc đầu:

- Ta không biết nói.

Không biết nói à?

Được rồi, cảnh sát Tiểu Lưu chỉ xem như là tiểu hài tử đồng ngôn đồng ngữ.

Nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Dung Dung à, nếu như có một cơ hội, ngươi có thể cùng với những tiểu bằng hữu khác ăn cơm, cùng nhau đi ngủ, cùng nhau xem TV, giống như TV chiếu toàn bộ tiểu viện, ngươi nguyện ý không?

Dung Dung suy nghĩ một chút, sau đó trả lời:

- Ta nguyện ý.

Cảnh quan nhỏ hỏi vô cùng uyển chuyển:

- Nhưng nếu nói như vậy, Dung Dung không thể mỗi ngày gặp mặt gia gia, có thể phải qua một hai ngày, hoặc là ba bốn ngày mới có thể gặp mặt, Dung Dung nguyện ý không?

Không cần!

Lúc này, Dung Dung không có chút phân vân nào, nhưng hắn nhìn viên cảnh sát Tiểu Lưu, giống như hiểu rõ gì đó, tay áo nắm chặt, nhỏ giọng hỏi:

- Tỷ tỷ, Dung Dung có thể không để ý sao?

Không thể lấy.

Nhưng mà viên quan cảnh sát Tiểu Lưu trả lời không ra.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng tiếp đón ra.

Là đồng sự của cảnh sát Tiểu Lưu.

- Tiểu Lưu, đổi chỗ tông môn phái người tới đón, lãnh đạo bảo ngươi lập tức đi qua một chuyến.

Được, ta sẽ đến ngay đây.

Cảnh sát nhỏ đứng lên, sờ sờ đầu Dung Dung:

- Tỷ tỷ đi làm việc trước đi.

Dung Dung gật đầu, phất phất tay với nàng:

- Tỷ tỷ bái bai.

Sĩ quan cảnh sát nhỏ rời khỏi, Dung Dung quay đầu lại, tiếp tục xem TV.

Chương trình còn chưa kết thúc, các bạn nhỏ trong tiểu viện vẫn còn đang chơi game, nhìn bộ dáng rất cao hứng.

Dung Dung từ nhỏ đã lớn lên trong đạo quán, có khi đợi vẫn rất thông minh.

Hắn hiểu, hình như hắn và gia gia phải tách ra.

Nhưng hắn không muốn tách khỏi gia gia.

Dung Dung cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV, sau đó trượt xuống ghế sô pha, mang theo toàn bộ tài sản của mình, bánh bích quy và sữa bò, một mình lặng lẽ đẩy cửa phòng tiếp đón, chuồn ra ngoài.

Trên hành lang không người, Dung Dung chuồn ra khỏi phòng tiếp đón, chạy đến trước cửa phòng làm việc sát vách gõ gõ cửa:

- Gia gia, các ngươi có ở đây không?

Một thúc thúc mặc đồng phục mở cửa cho hắn:

- Dung Dung?

Dung Dung ngẩng đầu lên:

- Thúc thúc, gia gia của ta ở đâu? Gia gia có chuyện, để cho ta một mình xem TV, gia gia nói chờ một chút tới đón ta, nhưng còn không có tới... Gia gia không gặp...

Hắn cho rằng bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ phải tách khỏi gia gia.

Muốn tìm gia gia à?

Cảnh sát ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía, ôm Dung Dung đến:

- Bọn họ chắc chắn ở trong văn phòng cảnh sát Tiểu Lưu, ngươi nhầm phương hướng, văn phòng của nàng ở bên trái.

Sĩ quan cảnh sát ôm hắn, đi về phía hành lang bên kia, đẩy cửa phòng làm việc ra.

Quả nhiên, gia gia đang ở bên trong.

Nhìn thấy Dung Dung, các gia gia vội vàng bỏ văn kiện trong tay vào, quay lại máy tính video Phúc Lợi Viện đang mở.

Không cho hắn nhìn thấy.

Dung Dung giấu bánh bích quy và sữa bò nhi đồng trong nhà gỗ, cũng không để cho bọn họ nhìn thấy:

- Gia gia, Dung Dung đói bụng...

Thật ra hắn không hề đói chút nào, hắn còn có đồ ăn vặt đây này.

Hắn chỉ là muốn tìm gia gia.