Chương 5: Cắt tóc

Cửa phòng làm việc.

Vệ Bình Dã ôm Dung Dung đến:

- Tiểu bệ hạ đói bụng rồi à? Gia gia mang tiểu bệ hạ đi tiệm cơm ăn cơm, ăn đùi gà lớn.

Đúng vậy, Dung Dung không thích ăn đùi gà lớn.

Vệ Bình Dã đổi giọng:

- Tiểu bệ hạ thích nhất là ăn cà chua trứng tráng.

Lúc này, trong hành lang truyền đến âm thanh nói chuyện.

Tiểu Lưu, không phải ta thúc ngươi, bọn họ đều là người đã xem qua tin tức, rất nhiều người còn đang chú ý động tĩnh của bọn họ, tranh thủ thời gian sắp xếp cho bọn họ. Hôm qua nhân viên làm việc kia nói cho ngươi, đi Phúc Lợi Viện trước, sau đó phát trợ cấp, sao ngươi lại phát trợ cấp cho bọn họ trước chứ?

Giọng nói của viên cảnh sát nhỏ truyền đến:

- Ta nghĩ đến một mã quy một mã, cho nên...

Bọn họ chính là sống theo lệ, ngươi và bộ môn đổi chỗ phối hợp thật tốt, an bài tốt cho bọn họ, còn bảo vệ vững những hắc hộ kia ở trên núi mới có thể yên tâm xuống núi.

Ta biết, ngài yên tâm, ta sẽ tận lực làm tốt.

Không phải cố hết sức, là nhất định phải làm được, nhất định phải làm được.

Sĩ quan cảnh sát Tiểu Lưu và một người khác cùng nhau đi lên cầu thang, nhìn thấy Dung Dung và gia gia đứng ở cửa phòng làm việc.

Bầu không khí có chút nghiêm túc.

Dung Dung nhỏ giọng hỏi:

- Chào Cảnh sát tỷ tỷ, thúc thúc.

Các gia gia cũng hơi gật đầu:

- Lưu cảnh sát, sở trưởng.

Ừm, ăn cơm chứ?

Vâng.

Hai tay Vệ Bình Dã nâng Dung Dung lên, nâng hắn lên ước lượng:

- Dung Dung quát đói bụng, chuẩn bị dẫn hắn đi tiệm cơm.

Đi, nhanh đi thôi.

Hai bên nói lời từ biệt, Dung Dung cũng giơ lên bàn tay nhỏ, nói với bọn họ: bái bai, sau đó được gia gia ôm đi.

Các gia gia đều nghe được, vừa rồi cảnh sát Tiểu Lưu và sở trưởng đàm luận chính là bọn họ.

Người thông qua tin nhắn chính là bọn họ.

Lúc bọn họ vừa mới chuyển kiếp thì đáp xuống đường cái, suýt chút nữa gặp chuyện không may.

Khu Đào Nguyên luôn rất thái bình, ngay cả một người say rượu gây chuyện cũng không có, đài truyền hình nhận được một tin tức lớn, lập tức báo cáo.

Cái tin lớn này đã trực tiếp chiếm cứ toàn bộ thời gian tin tức xã hội đến mười phút đồng hồ.

Tiểu tể tể Cổ trang và ba gia tộc hắc hộ vùng núi, quả thật rất làm cho người ta chú ý.

Cho nên, cho đến bây giờ, vẫn có rất nhiều người chú ý đến động tĩnh của bọn họ.

Nhưng mà các gia gia còn chưa hiểu rõ về mạng lưới, cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Hiện tại bọn họ lo lắng nhất vẫn là Dung Dung.

Dung Dung ngồi trên một cái ghế, nắm thìa nhỏ quấy trứng tráng cà chua.

Gia gia đang suy nghĩ chuyện gì đó thì hắn cũng không để tâm.

Dung Dung không nhịn được nghĩ, vừa vặn ngữ khí của thúc thúc kia rất nghiêm túc.

Tỷ tỷ cảnh sát sẽ bị mắng sao? Bởi vì chuyện của hắn?

Trước kia khi hắn bị đạo trưởng trong đạo quán mắng thì rất khó chịu.

Hắn không muốn để cho tỷ tỷ cảnh quan này phải khổ sở.

Cảnh sát Tiểu Lưu luôn luôn họp, có lẽ là một hội nghị rất quan trọng, mở một buổi trưa.

Dung Dung và các gia gia đang chờ ở trong phòng tiếp đón.

Lúc đầu, gia gia muốn thương lượng chuyện Dung Dung đi Phúc Lợi Viện, kết quả Dung Dung không muốn tách khỏi gia gia dù chỉ một giây, căn bản không cho bọn họ thời gian thương lượng.

Không có biện pháp, gia gia chỉ có thể ngồi cùng hắn xem phim hoạt hình, chơi cổ vũ, vượt qua một buổi trưa.

Chạng vạng tối, gia gia chuẩn bị dẫn hắn ra ngoài tản bộ.

Bọn họ vừa mới đi ra khỏi phòng hội nghị, cảnh sát Tiểu Lưu đang chuẩn bị trở về.

Dung Dung, ngươi muốn đi đâu vậy?

Dung Dung ngẩng đầu lên:

- Cảnh sát tỷ tỷ, gia gia muốn dẫn ta ra ngoài tản bộ.

Đi, chớ đi quá xa, có việc tìm kiếm gần đây.

Cảnh sát Tiểu Lưu nói:

- Ta còn có một cửa hàng phải mở, các ngươi trở về rồi tự đi tiệm cơm ăn cơm, không cần chờ ta.

Vâng, thưa sư tôn.

Dung Dung gật đầu, Tỷ tỷ thật vội vàng, hay là bởi vì chuyện của hắn sao?

Ngày mai ta sẽ mang các ngươi đi an bài phòng ở, đừng quên.

Vâng, thưa sư tôn.

Các gia gia vuốt cằm nói cảm ơn:

- Cảm ơn.

Dung Dung dắt tay gia gia, đi ra ngoài phái Sở.

Hắn nghiêng đầu nhìn xung quanh, như có điều suy nghĩ.

Chín giờ tối ban đêm, bên trong ký túc xá.

Dung Dung thay đổi quần áo ngủ, ôm thỏ con nằm xuống giường.

Thành công công đắp chăn lên giúp hắn, nhẹ nhàng vỗ hắn, dỗ dành hắn đi ngủ.

Trong phòng tắt đèn, cửa mở ra một khe hở, từ trong phòng khách xuyên thấu vào một đạo ánh sáng.

Vệ Bình Dã và Dương Biện Chương chờ ở bên ngoài.

Không phải trong chốc lát, Dung Dung ngủ thϊếp đi, thành công nhẹ nhàng đứng lên, đi ra ngoài.

Dương Biện Chương hạ thấp giọng nói:

- Ngươi đến rồi, chúng ta thương nghị một chút nên xử lý như thế nào.

Bọn họ ngồi xuống trong phòng khách.

Vệ Bình Dã ngồi trên ghế sô pha, sau đó nhích lại gần, tựa vào thành ghế, dựng lên tư thế ngồi rất bá khí.

Hắn không tự giác liếc mắt nhìn khôi giáp đặt ở bên cạnh, giống như còn chưa từ bỏ kế hoạch chạy trốn của hắn.

Dương Biện Chương chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một chút, đã biết hắn đang suy nghĩ gì, nghiêm mặt nói:

- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.

Vệ Bình Dã quay đầu nhìn hắn:

- Ta không muốn.

Dương Biện Chương nghiêm mặt nói:

- Trong ban ngày, tiểu Lưu cảnh quan nói rất đúng. Đương nhiệm đến là đúng rồi, chúng ta nên thích ứng với sinh hoạt nơi này, tìm một phần công việc, ít nhất phải kiếm được tiền, mới có thể nói là bồi dưỡng tiểu bệ hạ.

Nếu không, cho dù tiểu bệ hạ đi theo chúng ta cũng chỉ là chịu khổ cùng chúng ta.

Vệ Bình Dã ngồi thẳng người dậy, hỏi hắn:

- Vậy ý của ngươi chính là, muốn để tiểu bệ hạ đi...

Hắn còn chưa nói hết câu thì Dương Biện Chương đã cắt lời hắn:

- Nói nhỏ một chút, cảm giác Tiểu bệ hạ đang ngủ.

Vệ Bình Dã ôm tay, co người lại vào trong ghế, không thèm nhìn Dương Biện Chương nữa.

Hắn thấp giọng nói:

- Ta không tách khỏi tiểu bệ hạ, ta chăm sóc tiểu bệ hạ, ta có thể vừa kiếm tiền, vừa chăm sóc tiểu bệ hạ, các ngươi không cần quản.

Dương Biện Chương bất đắc dĩ hít khẩu khí, nhìn về phía Thành Công Công:

- Ngươi cho rằng sao?

Thành công công trầm mặc thật lâu, Dương Biện Chương nói:

- Nhưng nói không sao. Bây giờ không phải là ở trong cung, ngươi có ý tưởng gì thì cứ việc nói.

Thành Công Công nhíu lông mày lại, hạ giọng nói:

- Ta cũng không muốn tách khỏi tiểu bệ hạ.

Vệ Bình Dã lập tức lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người lên, thò người ra phía trước, vỗ mu bàn tay của hắn.

Huynh đệ tốt, kết minh!

Trong một khắc tiếp theo, Thành Công còn nói:

- Nhưng mà, Dương Thái Phó nói cũng có câu lý, chúng ta dẫn dắt tiểu bệ hạ như vậy, ngay cả tiểu bệ hạ thích ăn đồ ăn vặt cũng phải mua lấy mua, tiểu bệ hạ đi theo chúng ta chỉ có thể chịu khổ, cho nên...

Nụ cười trên mặt Vệ Bình Dã ngưng kết, yên lặng thu tay lại.

Được rồi, thu danh xưng huynh đệ lại!

Thành Công Công nghiêm túc nói:

- Ý nghĩ của ta rất đơn giản, đau nhiều không bằng đau ít. Thừa dịp tiểu bệ hạ còn nhỏ, nhanh chóng kiếm tiền, sau đó mang tiểu bệ hạ ra ngoài, mới có thể để tiểu bệ hạ sống những ngày tốt.

Nhiều trời như vậy, chúng ta ở đây cũng xem TV, đó là một cái thế đạo cho dù tốt nhưng mà tốt hơn thế đạo của chúng ta quá nhiều, hai vị đại nhân có thể thử một chút.

Hắn và Dương Biện Chương gật đầu đối mặt, sau đó nhìn về phía Vệ Bình Dã.

Hai người đều đã đưa ra chủ ý, chờ hắn.

Nhưng Vệ Bình Dã uỷ khuất núp ở trên ghế, một bộ dáng muốn khóc.

Mãnh nam rơi lệ

Vệ Bình Dã bỗng nhiên cất cao khí thế, ý đồ áp đảo hai người:

- Không được! Ta có ý khác!

Lúc này, cửa gian phòng bị người từ giữa nhẹ nhàng đẩy ra.

Dung Dung mặc áo ngủ bằng bò, đi chân đất, ôm thỏ con rối của mình, đứng ở trước cửa.

Dương Biện Chương một tay che miệng Vệ Bình Dã, để hắn im miệng.

Thành Công Công dịu dàng hỏi:

- Tiểu bệ hạ, sao lại tỉnh rồi?

Dung Dung cúi đầu, xoa nhẹ con mắt đang trợn trừng của mình:

- Gia gia, ta khát, ta muốn uống nước.

À được rồi.

Thành công công đứng lên:

- Gia gia đổ nước uống cho tiểu bệ hạ.

Khi thành công xoay người đi đổ nước, Dung Dung nâng lên dũng khí, nhỏ giọng nói:

- Ta nguyện ý... Gia gia đừng cãi nhau...

Vệ Bình Dã bỗng nhiên đứng lên, ôm lấy hắn:

- Tiểu bệ hạ đừng để ý tới bọn họ, gia gia mang tiểu bệ hạ đi, gia gia nuôi sống tiểu bệ hạ, lập tức sẽ đi ngay.

Thứ hai, cảnh sát Tiểu Lưu lên một tiếng thật sớm, chờ ở dưới lầu ký túc xá.

Các đồng sự lần lượt rời giường, chuẩn bị đi làm việc, nhìn thấy nàng ở đây, thuận miệng vấn an:

- Tiểu Lưu, ngươi ở đây làm gì vậy?

Chờ Dung Dung và Dung Dung gia gia, ta và bọn hắn nói chuyện xong, hôm nay sẽ dẫn bọn hắn đi xem phòng ở một chút.

Đi, vậy ngươi đợi thêm chút, ta thấy cửa phòng bọn họ còn chưa mở, tiểu hài tử tham ngủ, nhất định là Dung Dung còn chưa tỉnh.

Vâng, thưa sư tôn.

Cảnh sát nhỏ ngồi trên ghế dài, ngẩng đầu nhìn ký túc xá trên lầu.

Các gia gia sẽ không để cho người ta đợi lâu, nhìn thấy nàng ở dưới lầu, lập tức sẽ lập tức đi tới.

Nhưng nàng ở dưới lầu đợi hai mươi phút, người trong ký túc xá đều đi hết, vẫn không đợi được Dung Dung và gia gia của hắn.

Cảnh sát nhỏ nhìn đồng hồ một chút, cảm giác có chút không đúng, vội vàng ngăn một đồng sự nam lại.

Giúp ta xem thử có phải gặp chuyện không may hay không, bình thường bọn họ đều dậy rất sớm.

Đi, ta đi xem một chút.

Đồng sự nhanh chân chạy lên lầu, rất nhanh lại chạy về.

Tiểu Lưu, khoá cửa lại, bên trong không có ai, hình như bọn họ đi ra ngoài rồi.

Không biết, chúng ta đã nói rồi, hôm nay đi an trí phòng một chút, bọn họ có thê...

Đồng sự bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thấp giọng nhắc nhở nàng:

- Không phải bọn họ trợ cấp sao? Không phải thật sự là lấy tiền chạy chứ?

Phát...

Cảnh sát nhỏ sửng sốt một chút, vội vàng phủ nhận:

- Không biết, bọn họ không biết như vậy.

Có thê nàng cũng không nhịn được có chút phạm pháp nói thầm.

Các gia gia sinh hoạt là do hôm nay chi, hôm qua bọn họ còn cố ý học được cách kiếm tiền. Hôm qua, chạng vạng tối, bọn họ còn đi ra ngoài một chuyến, nói là tản bộ, hiện tại nhớ tới, hình như giống như ra ngoài điều tra địa hình.

Cảnh sát nhỏ không muốn nghĩ chuyện này sẽ xấu nhất.

Nàng quay đầu chạy về phía lầu hai giám sát, xông vào tầng hai:

- Ta muốn xem cửa giám sát.

Theo biểu hiện giám sát cửa ra vào, bảy giờ sáng hôm nay, Dung Dung và các gia gia đang rời khỏi, luôn đến hiện tại đều không trở về.

Cảnh sát nhỏ xác nhận đã giám sát hai lần, sau đó đội mũ lên, quay người đi ra ngoài:

- Ta ra ngoài tìm xem thử, các ngươi hỗ trợ lập vụ án đặc biệt.

Nàng vừa chạy ra bên ngoài, vừa suy nghĩ mấy chuyện xảy ra trong đầu mấy ngày nay.

Bọn họ không quá quen thuộc xung quanh, cũng không phải là đi nơi xa lạ.

Khả năng lớn nhất chính là bọn họ vừa tới thành phố, còn có ngân hàng hôm qua đã đi qua.

Cho dù muốn chạy thì bọn họ cũng sẽ đi lấy tiền.

Sĩ quan cảnh sát nhỏ tuổi xông ra khỏi cửa, vừa chuẩn bị đi ngân hàng nhìn xem, quay đầu nhìn hai bên cửa lớn thì bỗng nhiên nhìn thấy Dung Dung và gia gia đang đi về phía nơi này.

Bọn họ đã trở về rồi.

Người hành đạo không rộng, ba gia gia phân tán ra đi, đi tới bên cạnh nó.

Dung Dung ngồi trên vai Vệ Bình Dã, Vệ Bình Dã giơ hai tay lên che chở hắn. Dung Dung ngoan ngoãn ngồi xuống, quơ chân nhỏ.

Một hộp sữa đặt ở trên đỉnh đầu của Vệ Bình Dã, Dung Dung hai tay đỡ hộp sữa, chuyên tâm hút trượt.

Là sữa meo .

Dung Dung lần trước nhìn thấy quảng cáo trên TV, đặc biệt muốn uống sữa.

Cảnh sát Tiểu Lưu thở phào nhẹ nhõm, xông lên trước:

- Các ngươi đi đâu vậy? Hù chết ta rồi, ta còn tưởng rằng...

Dung Dung muốn nói chuyện, nhưng miệng lại mở ống hút ra, đang có một giọt sữa bò nhỏ lên tóc của Vệ Bình Dã.

Không xong rồi.

Dung Dung lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện ba gia gia đều không có phát hiện, liền lén lút đưa tay ra lau cho Vệ gia gia.

Quét xong sữa bò, Dung Dung đã nhếch nhếch tay.

Thế là hắn lại duỗi ra Tiểu Ma Trảo hướng về phía quần áo của Vệ gia gia, vụиɠ ŧяộʍ xoa sữa bò vào trên quần áo của Vệ gia gia.

Tay không dính, Dung Dung nghiêm túc nói:

- Cảnh sát tỷ tỷ, Dung Dung quyết định phải đi Hồ Ly Viện, cho nên Dung Dung đi cắt tóc.

Sĩ quan cảnh sát nhỏ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, trên đỉnh đầu Dung Dung có một vết nứt nhỏ không?

Hắn đi cắt tóc, tóc ngắn nhẹ nhàng được vuốt ve sạch sẽ.

Trong lúc nhất thời, viên quan cảnh sát Tiểu Lưu chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa vui cười:

- Tiểu tử đần, ai nói cho ngươi biết...

Chờ một chút, giống như là nàng tự nói.

Hôm qua nàng nói với Dung Dung:

- Nhưng bây giờ các ngươi xuống núi, xuống núi là phải cắt tóc, Dung Dung có muốn cắt tóc hay không?

Những lời thăm dò uyển chuyển này của nàng, làm cho Dung Dung cho rằng tiến vào Phúc Lợi viện sẽ phải lập tức cắt tóc.

Dung Dung nhỏ giọng nói:

- Dung Dung không phải là tiểu đần, Dung Dung là tiểu thông minh.

Hắn cúi đầu, nói với Vệ Bình Dã:

- Gia gia, nếu Dung Dung và gia gia chạy thoát, nhất định cảnh sát tỷ tỷ sẽ rất khổ sở, cho nên không thể chạy thoát được.

Gia gia, Dung Dung thông minh rồi chứ?

Vệ Bình Dã gật đầu:

- Thông minh, Dung Dung thông minh hơn gia gia.